Trang

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

CHỢ CỦA MẸ - Nguyễn Văn Hà


Đang lim dim trong giấc ngủ ngắn chập chờn, bỗng nghe tiếng chửi thề của thằng lái Taxi – “ Đ. Mẹ nó, quên mẹ hôm này là Chủ Nhật…”
“ Sao vậy chú mày” – Mình tỉnh giấc và hỏi với lên đằng trước.
“ Hôm nay Chủ Nhật, chợ Hàng họp buổi sáng, đi vào đường này thì kẹt mẹ nó rồi…” Thắng lái xe cục cằn vừa trả lời vừa bấm còi oang oang, len lỏi lách từng người, từng đoạn đường thoát ra khòi cái chợ họp phiên còn tồn tại ở giữa trung tâm thành phố Hải Phòng.
Thú vị thật, lời giải thích cục cằn của thằng lái xe “đất cảng” đã kéo mình ra khỏi giấc ngủ chập chờn để quay lại ký ức ấu thơ trên đôi vai gầy của mẹ…
Thời bao cấp ai cũng vậy, chung cả xã hội mà. Đói ! Nhà đông con như nhà mình, càng đói tợn. Sống bằng tiêu chuẩn khiêm tốn của cán bộ công nhân viên trong trường Đại Học Đường Thủy như  nhà mình lại càng đói hơn. 13 ký gạo mậu dịch, không thu nhập thêm. À có chăng là mấy mẩu phấn viết dở và mấy tấm rẻ lau bảng mục nát. Xôm hơn một chút là ít giấy tài liệu gom góp bán ve chai… Mẹ xuất thân từ gia đình dòng giõi địa chủ. Ngày còn nhỏ cũng không phải làm việc quá cực nhọc. Nhưng sau này, đi theo “ông già kháng chiến”, bản lĩnh nông nghiệp của mẹ vẫn được phát huy. Mẹ khai hoang ngay trong ngôi trường đại học ấy, sau các giờ làm việc. Dưới đôi tay của mẹ, các “thửa ruộng” nho nhỏ được hình thành dọc theo các đường cống, đường rãnh thoát nước, hay từ những miếng đất đầu hồi dãy nhà tập thể. Những thửa ruộng “thời vụ”  mượn tạm từ đất của nông dân xã Đông Khê, Phương Lưu thời kỳ giáp vụ, được canh tác vội vàng đưới đôi bàn tay sạn sần của Mẹ... Và những bữa cơm đậm sắc xanh của nhà tôi được vui thêm từ những “thửa ruộng” phát hoang ấy.

 Chăn nuôi, mẹ làm cũng rất cừ. Heo nhà tôi nuôi thuộc diện tăng trưởng bậc nhất trong khu tập thể trường lúc đó. Cứ chịu khó thôi. Thời đó người còn đói, lấy đâu ra lương thực mà nuôi heo !? Nước gạo được gom khắp trường, rau le, rau tầm tàng bất cứ đâu cũng gom cũng hái, cũng lặn cũng ngụp. Anh  em tôi có thêm tiền học, Tết đến, có thêm bộ quần áo mới cũng từ nhửng chú heo kham khổ của Mẹ thời bấy giờ.
Chết, những cái lam lũ của Mẹ, kể không có điểm dừng ấy, có lẽ đã đưa ký ức của tôi xa mất cái chợ của Mẹ rồi ! Cũng chẳng phải vậy. Cái chợ của Mẹ cũng xuất phát từ cái lam, cái lũ, tứ cái hay lam hay làm của mẹ. Tôi vừa kể về những con heo của Mẹ  đã chắp cách ước mơ học hành của anh em tôi. Thế mà suýt quên đi đàn gà cũng không kém phần lam lũ của Mẹ. Từ một con gà mang từ nhà Bà ngoại tận Thanh hóa. Ấy thế mà dưới bàn tay của Mẹ, đàn gà được hình thành có trống có mái, có mẹ có con…Và con gà mẹ ban đầu ấy cứ ngày qua ngày, năm qua năm được làm lể mừng tho và lên tới chức cố tổ gì đó. Mỗi năm lại thấy nó già nua đi, nhất là qua các đợt cúm mùa đông miền Bắc… Lông nó tả tơi, đi đứng mệt mỏi siêu vẹo… Sức nó ngày càng yếu, hay bệnh hay cúm liên miên. Nhưng mẹ tôi cưng nó lắm, thuốc thang, chăm ẵm, cứu chữa…Mẹ không nỡ làm thịt nó. Ừ, cũng phải thôi, nó đã cùng Mẹ gây dựng cả một đàn gà lớn như vậy. Và bửa cơm gia đình thi thoảng có thêm món trứng hay miếng thịt gà mỗi khi có khách cũng từ đàn gà lam lũ ấy. Thú thật hồi đó nhìn đàn gà mà thấy thèm, nhưng nếu không có khách, chúng tôi chỉ được ăn trứng hay thịt gà cúm thôi, còn gà khỏe để gây giống sinh sản tiếp- mẹ tôi nói thế… Con gà mẹ tổ sư ấy, dường như gắn bó và hiểu được lòng Me, mà mặc dù sức yếu, bệnh tật nhưng tháng tháng, năm năm nó vẫn sản sinh ra những công dân gà khỏe mạnh, tăng cường cho đàn gà của Mẹ.
Mẹ tôi và con gà mẹ cứ tiếp tục đồng hành trong cuộc sống gia đình tôi như thế đấy. Cho đến một sáng sớm Chủ Nhật ngày đó, như thường lệ, Mẹ dậy sớm để mở cửa chuồng cho đàn gà ăn. Mặt mẹ biết sắc, như con gà mẹ lúc bệnh đau, mẹ loạng choạng gần như ngất xỉu… Chúng tôi thấy mẹ ngồi gần như bất tỉnh trước một chuồng gà lớn không còn một con gà nào cả, cả con gà mẹ yêu quí của Me nữa… Trộm tối hôm đó, không rõ bằng cách nào mà vào bắt cả đàn gà của Mẹ , không một tiếng động ? Những thằng trộm khốn kiếp đã lấy cắp công lao gây dựng của mẹ. Chúng đã lấy mất niềm vui, niềm an ủi cuộc sống khó khăn của mẹ… Anh em tôi rơi nước mắt. Tiếc đàn gà một phần, nhưng thương mẹ nhiều hơn.. Cả nhà im phăng phắc …
“Chiếp, chiếp, chiếp..”, bỗng có mấy con gà con sợ hãi chạy ra. Tội nghiệp chúng nó, vừa mất mẹ… Chắc chúng nó sợ lắm ! Thấy có người quen, chúng nó chạy ùa về phía Mẹ tôi, người mà hàng ngày vẫn chăm nom chúng nó. Để đến khi mất mẹ, chúng nó chạy tới mong được tre chở…
… Mẹ tôi như bừng tỉnh. Mẹ lấy chiếc xe đạp duy nhất của gia đình. Mẹ lên xe và nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của anh em chúng tôi. Lo cho Mẹ, sợ bà túng quẫn… Nhưng không làm sao được, nhà chỉ có một cái xe đạp, Mẹ phóng như tên lửa đi mất rồi ! Mấy anh em đành ngồi nhà đợi tin Mẹ…
Khoảng 2 tiếng sau, Mẹ hớt hải chạy về, vội vàng bảo anh em tôi bắt hết đàn gà con vào lồng cho mẹ mang đi…
Mẹ thật tuyệt…! Theo sự phán đoán của mẹ, những đứa ăn cắp này , nếu có thể , sẽ bán gà ở chợ Hàng đúng phiên sáng ngày Chủ Nhật. Và Mẹ phóng lên chợ hàng bằng chiếc xe đạp lọc cọc  từ khu phương Lưu, xa lắm… Và đúng theo sự phán đoán của Mẹ. Đàn gà còn nguyên ở đó. Mẹ vui mừng chạy lại ôm chặt lấy cái lồng gà như sợ lại mất chúng  một lần nữa. Mẹ vui mừng, Me khóc, Mẹ giải thích với mọi người đi chợ, Mẹ cần sự ủng hộ của họ để lấy lại đàn gà của Mẹ từ tay mấy đứa ăn cắp gớm giếc kia… Bọn người ăn cắp kia cũng đâu có vừa. Chúng dọa nạt, chúng xô đẩy Mẹ, nói Mẹ là điên điên, khùng khùng. Mọi người đi chợ cảm thông cho Mẹ, một bà già yếu đuối. Họ xông vào bảo vệ Mẹ và yêu cần dẫn giải tới công an phường gần đó giải quyết… Mẹ thấy tự tin lên rất nhiều, dàn gà, con gà Mẹ yếu đuối lại sắp về với Mẹ.
… “Bác bảo đây là đàn gà của bác, bác có chứng cứ gì …?” – Anh công an hỏi mẹ tôi sau khi nghe các bên trình bày…
Đàn gà con ở nhà, đang “chiếp, chiếp” kêu mẹ… Gà cũng như con người, ai chia rẻ được tình mẫu tử !? Có lẽ Mẹ gắn bó quá sâu sắc với đàn gà, với tình mấu tử nên sự cảm nhận của mẹ thật tuyệt vời. Mẹ mang đàn gà con lên. Con gà mẹ già nua yếu ớt ngày ấy gượng dậy kêu mấy tiếng “cục, cục. cục…” gọi con. Đàn gà con tíu tít chạy vào lòng mẹ. Mẹ gà xòe rộng đôi cánh yếu ớt ấp toàn bộ đàn gà con vào lòng nó, truền hơi ấm cho chúng sau mấy tiếng đồng hồ xa mẹ. Mẹ tôi đẫm nước  mắt….Tất cả mọi người chứng kiến cảnh đàn gà ngày ấy cũng không cầm được nước mắt… Không hiểu họ khóc khi thấy đàn gà mẹ con tìm thấy nhau hay họ khóc khi thấy những giọt nước mặt của mẹ tôi khi tim thấy đàn gà của mình, tìm thấy con gà mẹ có tuổi cho đàn gà con kia ? Có lẽ là cả hai…
“Qua được rồi anh ạ, số bao nhiêu Nguyễn Văn Linh hả anh?” -  Tiếng hỏi cục cằn của thằng tài xế đất cảng đã đưa tôi quay lại với thực tại. Xe đã lách qua khỏi cảnh chợ phiên. Hàng người còn chen chúc ra tận đường Nguyễn Văn Linh, nơi tôi sẽ xuống ,vào thăm thằng bạn học phổ thông nhân chuyến ra lại Hải Phòng. Quay đầu nhìn ngắm lại cảnh chợ phiên ngay giữa lòng thành phố. Ngổn ngang nhưng hàng hóa rất đa dạng và đặc thù ở các chơ phiên. Đâu đó ít hạt giống, ít cây cảnh khó kiếm. Có cả những đồ dụng đơn lẻ. Nhưng con cá cảnh độc nhất. Có những con chim cảnh đơn lẻ hót líu lo. Cả nhưng đàn gà đủ loại trống mái, mẹ con. Lướt một vòng, ánh mắt tôi dừng lại ở một con  gà mái gi, lông mượt… Tôi chợt cười một mình…
Xe đỗ lại, tôi xuống xe, cố quay lại ngắm nhìn một lần nữa. Quang cảnh chợ Hàng, xa dần trong tầm mắt của tôi… Tôi gọi đó là “chợ của Mẹ”.

(Qùa muộn 8/3 tặng những Bà Mẹ của chúng ta)


Bình nguyên xa vắng (Trần Tiến) - Hà Trần

Tháng ba này tự dưng thấy lặng lại . Vì sao nhỉ ? Hay vì cái hơi hướng nhớ tiết giao thời níu kéo giữa Xuân và Hạ của xứ Bắc. Buồn tình lang thang bát phố mua được cái CD Hà Trần. Nghe hát lại càng nhớ Miền Bắc. Xin chia sẻ cùng các bạn 12A1.


Gió núi hoang vu về, nước suối mênh mang tràn, hoa Quỳ trong nắng vàng
Lãng đãng sương giăng hồn, mái tóc hương đêm buồn. Quê nhà tôi thương nhớ.
Thấp thoáng trong sương mờ, váy cuồn hoa văn đỏ, em về bên núi chờ
Nhớ ánh trăng bên thềm, chếnh choáng men say tình. Quê nhà thương nhớ ơi.

Bình nguyên thiết tha, đời ta quen với rừng hoang.
Nửa đêm phố xa, chợt nhớ ánh trăng quê nhà
Bình nguyên thiết tha, đời ta quen mái nhà xưa
Bàn chân đã đi mà sao trái tim quay về

Nắng chiếu ngang lưng đồi, lác đác chim bay về, rơm vàng vương khói chiều
Nhấp chút phiêu diêu buồn, ngắm cánh lan bên vườn. Quê nhà tôi thương nhớ
Nhớ bước chân trong rừng, vắt lá cơn mưa nguồn, bao người không trở về
Nhớ tóc phai sương mờ, nước mắt chan nụ cười. Quê nhà thương nhớ ơi.


Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

LỜI SẺ CHIA VỚI NHỮNG NGƯỜI BẠN NHẬT - Nguyễn Văn Hà



Nước Nhật đang trong cơn hoạn nạn không tưởng. Động đất, sóng thần và nguy cơ nổ nhà máy điến nguyên tử. Người dân Nhật đang điềm tĩnh, kiên trì nhẫn nại, sẻ chia vượt khó khăn…
Tưởng như trạng thái cảm xúc của người Nhật đối lập với những khó khăn không tưởng mà họ đang phải đương đầu. Nhưng không, họ cũng là con người có đau xót khi mất mát người thân, cũng hoảng loạn trước sự tàn phá thảm khốc không tưởng của thiên nhiên. Nhưng trên tất cả, tính kỷ luật, sự kiên định sẻ chia để vượt khó của họ đã làm chúng ta ngưỡng mộ và khâm phục.
“Cậu bé và gói lương khô”, một câu chuyện cảm động về cậu bé 9 tuỗi mấy ngày qua lá một biểu trưng của tính cách Nhật Bản. Một cầu bé 9 tuổi học lớp 3 đã dạy cho người lớn chúng ta một bài học làm người sâu sắc đến như vậy. Thằng thứ hai nhà tôi cũng trạc tuổi cậu bé ấy…. Tôi có cho cháu đọc cậu chuyện và khuyến khích cháu kể lại hay cảm nhận về câu chuyện ấy. Cu cậu đọc và cũng xúc động đúng với bản tính sâu sắc của nó. Nó chọn phương án sau, cảm nhận câu chuyện. Giọng hơi xúc động cháu nói rằng: Con thây bạn là một người có lòng yêu nước, yêu nhân dân, biết chia phần ăn của mình cho người khác trong lúc mình đang đói rét…
Tuyệt lắm ! Con chưa hành động được như bạn, nhưng con đã hiểu và chia sẻ về hành động đó. Con cũng đáng được ngợi khen. – Tôi xoa đầu động viên cháu như vậy.
Vợ chồng tôi nhìn nhau, cười nhẹ và vui cho sự diễn đạt của nó. Một chút ngây ngô chân thật. Một chút hình tượng hóa nhưng có thể lý giải được. Đúng, cũng chẳng phải quá hình tượng hóa một đứa trẻ sẻ chia khẩu phần ăn của mình cho đồng loại trong cơn hoạn nạn, để trở thành người có lòng yêu nước. Bởi chúng ta hay gắn lòng yêu nước với hình tượng anh bộ đội, chi thanh niên xung phong kiên cường hy sinh trong trận chiến chống gặc ngoại xâm. Ta đã từng ca ngợi những “em bé đưốc sống”, những anh Kim Đồng…như những anh hùng yêu nước trong thời kỳ chiến tranh… Nhưng hôm nay đây, giữa thời đại kinh tế bùng nổ. Trên một đất nước Nhật Bản thanh bình, là cường quốc thứ 2 thế giới về kinh tế. Phải chăng ta nghĩ về một gói lương khô như một cái gì đó rất nhỏ bé !?  Đúng, một gói lương khô thật nhỏ bé ngay cả so với thu nhập thấp như người Việt chúng ta. Nhưng rồi, nó bỗng chốc chở nên ý nghĩa và lớn lao trước một sự hy sinh phi thường của một cậu bé Nhật Bản 9 tuổi. Đúng như một giáo sư người nước ngoài có nói : Nhật  Bản đã dạy cho cả thế giới một bài học lớn về tinh thần kiên cường, tính kỷ luật và sự nhường cơm sẻ áo trong cơn hoạn nạn. Cậu bé Nhật Bản 9 tuồi kia cũng góp phần biểu trưng cái tinh thần và khí phách Nhật Bản ấy. Cậu bé xứng đáng được tôn vinh là một người có lòng yêu nước như thằng con tôi cảm nhận vế cậu…
Những ngày này, nhân dân cả thế giới đang hướng lòng mình về Nhật Bản. Góp một chút vật chất ít ỏi, nhưng trên hết vẫn là tấm lòng, là tinh thần như một lời động viên, một que diêm nhóm ngọn lửa ấm lòng những người bạn Nhật đang trong cơn hoạn nạn. Ở đây, chúng ta nhận ra một điều, những lúc hoạn nạn, khó khăn không tưởng ấy, cả thế giới nhìn về nước Nhật, nhìn về những con người Nhật Bản trong hoạn nạn với tính kiên cường, chịu đựng, có tổ chức và sẻ chia như thế nào .Và chúng ta cảm phục họ nhiều hơn. Thế giới tôn trọng người Nhật nhiều hơn...Trên cả những sự sẻ chia với những đồng loại gặp hoạn nạn, đó là sự xúc động dồn nén bên trong, không nói bằng lời, không trào ra nước mắt  trước những sự bình thản ấy của người bạn Nhật. Chính vì lý do ấy, nhân dân khắp thế giới càng ngày  càng nhiều người gửi tấm lòng sẻ chia của mình tới Nhật Bản hơn…
Tôi đã, đang làm trong một công ty, với những người đồng nghiệp Nhật Bản 20 năm qua. Đã từ lâu tôi luôn dành cho họ, cho đất nước và con người Nhật Bản một sự thán phục về  sự tiết kiệm, tính đúng giờ, kỷ luật và chính xác đến tỷ mỉ của họ. Nhưng hôm nay, qua cơn hoạn nạn không tưởng do thiên tai đổ xuống đất nước và con người Nhật Bản, một lần nữa họ đã làm tôi xúc động cực độ !
Bây giờ thì ai cũng hiểu: Vì sao nước Nhật có thể bước ra Thế Chiến thứ hai và phục hồi mạnh mẽ thành một cường quốc !

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

Lời mời chân tình

12A1 thân mến !

Cảm động trước lời mời chân tình của Hà ten , tối 15/3 Hồng Vân và Thanh Hương cùng hai vệ sỹ suốt đời đã tham dự bữa tiệc nhỏ nhưng rất ấm cúng tại nhà hàng Quê Việt (đương nhiên có cả phóng viên Sơn tím). Tuy là bạn thân thiết với Hà ten nhưng mình cũng không rõ 2 bạn Hồng Vân và Thanh Hương ai là nàng của y. Sau đây là một số hình ảnh phóng viên có được . Hic ! may mà Hồng Vân mang theo máy ảnh.



                              Đẹp hơn tiếp viên hàng không chưa?



                                      Rất tệ,  dám chen vào giữa !


                   Cùng ngắm Hồng Vân (có một người không ngắm hehe!)
 

                                            Phân trần quyền


                                         Chân dung kẻ cơ hội


                                  Nhân lúc anh Hải nghe điện thọai


                               Đại diện họ nhà gái với chú rể nè !

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Khi nào tớ mới được yêu? (báo tuổi trẻ)

Khi nào tớ mới được yêu?

Tớ năm nay học lớp 8 và nhận thấy mình khá “trưởng thành”: cao 1,6m (hơn bà chị 8X hẳn cái đầu... Ý là tớ còn chưa hết tuổi cao đấy nhé!), số đo ba vòng tạm ổn, nhìn nghiêng thì vòng một cũng không đến nỗi “trống vắng chiều nay” như mấy bạn cùng lớp.
"Ba mẹ giáo huấn tớ rằng tuổi này tớ nên tập trung vào việc học, tớ còn quá nhỏ, tớ chưa nên yêu, vân vân và vân vân. Vậy khi nào tớ mới được yêu?"  


Mặt tớ cũng có “chứng nhân trưởng thành” là mấy nốt mụn đều đều xuất hiện, dù không đến nỗi như sao trên trời nhưng cũng đủ cho người ta thấy là tớ đã... trưởng thành. Tuy tớ vẫn được đưa đón khi đi học nhưng tâm hồn tớ thì rất tự do, và tớ cũng vài lần bị “xây xẩm” vì mấy anh chàng "hot boy" trong trường.
Với sự... trưởng thành của mình, tớ tự biết đó chỉ là những cảm xúc nhất thời mà thôi, chứ chắc chắn sẽ không có chuyện gì ghê gớm hơn xảy ra được. Nhưng đến giữa học kỳ 1 vừa rôi, tớ đã chính thức bị “hạ gục” bởi anh hàng xóm khi vô tình "đụng độ" anh í trong một lần đi mua nước uống ở con đường kế bên.
Nếu trước đó, có ai hỏi tớ như thế nào là tình yêu sét đánh thì tớ chưa thể trả lời được, nhưng kể từ lần gặp gỡ ấy, tớ đã hiểu thế nào là... sét đánh!
Đêm nào bọn tớ cũng nhắn tin cho nhau, nhiều khi nhắn không kịp, anh ấy gọi luôn. Có lần "tám"  đến tận 23g, tớ quên cả học bài. Dù hôm sau bị ghi vào sổ đen nhưng tớ không buồn lắm.
Tối về, tớ kể anh ấy nghe việc bị phạt, anh ấy an ủi tớ rất nhiều. Dù không buồn lắm nhưng nghe anh ấy an ủi, tự dưng tớ thấy buồn quá chừng, thế là bật khóc.
Anh ấy rối quá, kêu tớ ra bancông để hai đứa nhìn thấy nhau cho tớ đỡ buồn. Khoảng cách từ nhà tớ sang nhà anh ấy không quá xa nên khi nhìn thấy anh ấy, tớ vui vô cùng. Đêm đó tớ ngủ rất ngon.
Bọn tớ làm quen với nhau rất nhanh, trao đổi số điện thoại cho nhau cũng rất nhanh. Tối đó bọn tớ nhắn tin tới tận đêm khuya, tớ phát hiện anh ấy và tớ có chung rất nhiều sở thích, anh ấy nói chuyện cực kỳ có duyên và rất hài hước. Đó là buổi tối đầu tiên mà tớ thấy vui còn hơn lần được mẹ mua cho điện thoại di động.
Mấy hôm sau, khi đang nhắn tin, anh ấy bảo: “Ước gì anh được gần em hơn”, tớ đùa: “Anh trèo lên phòng em đi”, sau đó 10 phút mà không thấy anh ấy trả lời làm tớ giận quá chừng. Đang “bừng bừng giận dỗi” thì tớ nghe tiếng gọi ngoài bancông, tớ mở cửa định xem ai mà ồn ào thế thì thật bất ngờ: anh ấy đang đứng trước mặt tớ! Tớ không biết làm cách nào mà anh ấy trèo lên được nhưng đó thật là một cảm giác rất “ghê gớm”, tớ không kiềm được lòng nên đã ôm anh ấy chặt cứng.
Ngay lúc đó mẹ tớ gọi ngoài cửa, may mà tớ khóa cửa chứ nếu mẹ vào ngay thì không biết sẽ ra sao nữa. Tớ phải câu giờ bằng cách giả vờ đang ở trong nhà vệ sinh để anh ấy có thời gian trèo xuống. Cú đó thật... hú hồn, nhưng nhờ vậy tớ biết chắc rằng bọn tớ đã... yêu nhau.
Từ đó trở đi, tớ luôn có mong muốn được ở bên cạnh anh ấy và chắc chắn là anh ấy cũng vậy. Nhưng tớ bị đưa đón kín mít từ học chính đến học thêm nên anh ấy không thể đóng vai “hiệp sĩ đưa đón”. Mẹ tớ hình như cũng đoán già đoán non ra chuyện này rồi hay sao í nên dạo này rất hay lên phòng tớ vào những giờ tụi tớ nhắn tin với nhau, thỉnh thoảng lại đảo ra bancông... ngó dáo dác.
Không sao, trong “cái khó ló cái khôn”. Ba mẹ vừa chở tới lớp học thêm, tớ không vội vào ngay, đợi “cảnh sát hình sự” vừa quay đầu xe về là “hiệp sĩ” của tớ tới liền. Bọn tớ cũng chỉ đi chơi trong khoảng thời gian lớp học, khi gần hết giờ là bọn tớ đã có mặt ở trước cổng, cũng may mà ba mẹ tớ hay tới trễ nên “vụ án” này không bị phát hiện. Nhờ vậy, bọn tớ đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ bên nhau, đi ăn, đi uống, đi coi phim, đi siêu thị hoặc đi lượn lờ khắp các con phố.
Đến khi kết quả học tập của tớ í ẹ quá, cộng thêm vài biểu hiện bất thường, cộng thêm một vài lần tớ đi chơi cuối tuần tới tận 0g, trong khi ở nhà mẹ tớ gọi tới nhà mấy đứa bạn thì tụi nó thật thà khai báo là tớ không đi cùng bọn nó thì bí mật của tớ bị lôi ra ánh sáng.
Mẹ khóc lóc um sùm, ba thì la lối khiến tớ rất bực mình. Tớ có làm gì sai trái lắm đâu? Tại sao ba mẹ không vui khi có người thương yêu tớ, lo lắng cho tớ, bù lại phần mà ba mẹ thiếu hụt?
Thử nghĩ xem, ba đi tối ngày, mẹ thì suốt ngày ôm bé Mún, cả năm nay mẹ chỉ biết có nó mà thôi... Bây giờ có người thay ba mẹ chở tớ đi ăn, đi mua đồ, lo lắng khi giọng tớ hơi khàn (mẹ chỉ biết tớ ốm khi thấy tớ nằm liệt giường thôi) thì lại ngăn cấm tớ, đưa tớ vào tận lớp, đứng canh ngoài đến khi đóng cổng, túc trực trên phòng tớ, tịch thu điện thoại của tớ, thu luôn cả những thiết bị anh ấy tiếp tế cho tớ để hai đứa liên lạc với nhau.
Ba mẹ giáo huấn tớ rằng tuổi này tớ nên tập trung vào việc học, tớ còn quá nhỏ, tớ chưa nên yêu, vân vân và vân vân. Vậy khi nào tớ mới được yêu?

GINGER (TP.HCM)

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Stress tuổi mới lớn


Thưa các bạn 12A1!
 
Hiện nay phần lớn con cái chúng ta đang ở tuổi thanh thiếu niên . Bài sưu tầm này muốn chia sẻ một số vấn đề mà con cái chúng ta và chúng ta đang gặp phải. Mình post lên mong muốn chúng ta cùng chia sẻ kinh nghiệm và học hỏi lẫn nhau. Hy vọng các bạn cùng nhau thảo luận để giải quyết  hoặc có tinh thần sẵn sàng giải quyết vấn đề này . Thân ái !
 
Stress là một trạng thái mà các cá nhân phải tự nỗ lực cao, mặc dù cá nhân không mong muốn để đáp ứng với những tình huống và sự kiện trong cuộc sống của họ. Điều này có nghĩa là stress không chỉ là phản ứng của cơ thể trước những thách thức mang tính thể chất, tâm lý mà còn là những phản ứng thuộc về hành vi, tinh thần, tình cảm.

Các nhà tâm lý trường phái tâm lý học hoạt động mới đây thực hiện một cuộc nghiên cứu về Stress ở tuổi thiếu niên. Câu hỏi đặt ra là: “Cái gì làm bạn stress?” và câu trả lời đã nhanh chóng được rõ ràng.
 
 * Ở lớp 
  - Điểm số
  - Sự mong đợi của thầy cô
  - Tranh đua trong lớp
   - Trở thành khuôn đúc của một ai đó
  - Là người giỏi

  - Là người được tín nhiệm
 
* Trong quan hệ bạn bè 
  - Áp lực của bạn bè 
   - Kết bè kết phái trong lớp
  - Sự phụ thuộc vào một người bạn
  - Là một người nổi tiếng 
  * Những vấn đề nổi cộm 
  - Tự do và trách nhiệm
  - Tiền bạc 
  - Cách sống
  - Thường được “tặng” giải pháp hơn là tự tìm ra giải pháp cho bản thân
  - Định hướng nghề nghiệp
  - Ra quyết định khi đối mặt với việc dùng các chất kích thích và cả vấn đề tình yêu, giới tính, tình dục 
* Ở nhà:
  - Quan hệ với gia đình
   - Sự kì vọng của cha mẹ vào mình, là đứa con ngoan, là đứa con được tin cẩn
    - Không tôn trọng cha mẹ
    - “Con còn nhỏ”, “Tại sao không làm như đã được dạy?”, “Thấy chưa? Nếu nghe lời đã khác rồi!”…
   - Đối mặt với cha/mẹ kế
   - Bị so sánh
   - Những vấn đề của bản thân là đề tài của gia đình
   - Bị gia đình quên lãng, bỏ rơi 
 Trên đây là tất cả những vấn đề trong cuộc sống một đứa trẻ tuổi mới lớn thường phải đương đầu về khía cạnh tâm lý. Đặc điểm tâm lý “không thực tế” cũng là điểm quan trọng thường gây ra stress cho trẻ mới lớn. Trẻ mới lớn thường “đứng núi này trông núi nọ”, thích được những gì mình chưa có nhưng lại không biết quí những gì mình đang có.

Những cô bé không có em thì mong ước có một em bé để yêu thương, nựng nịu, ngược lại cô bé có hai ba đứa em mong được giải thoát khỏi tiếng khóc la vòi vĩnh và sự mè nheo. Thời gian hao tốn (kể cả thời gian học) để mơ về mẹ của cậu bé đang sống với cha là rất nhiều; trong khi những cậu bé sống trong một gia đình đầy đủ lại mong muốn thoát khỏi sự quan tâm và kềm cặp của người mẹ.
 
 Thời gian làm thay đổi tất cả. Sự thay đổi giá trị và chuẩn mực xã hội là một trong những nguyên nhân chính lớn nhất tạo nên stress cho cả các bạn trẻ mới lớn, cha mẹ, thầy cô trong những vấn đề thường nhật. Hiểu rõ qui luật này chính là việc quan trọng nhất để tránh được stress cho trẻ em và người lớn. 

Vì nó là bạn cháu! (John Mansu)

Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không biết điều đó có thật hay không; nhưng tôi biết những điều kỳ lạ hơn thế đã xảy ra ở đất nước này. (John Mansur)

Cho dù đã được định trước, những khối bê tông vẫn rơi xuống trại trẻ mồ côi trong một làng nhỏ. Một, hai đứa trẻ bị chết ngay lập tức. Rất nhiều em khác bị thương, trong đó có một bé gái khoảng tám tuổi.

Dân làng yêu cầu thị trấn lân cận liên lạc với lực lượng quân đội Mỹ để giúp đỡ về mặt y tế. Cuối cùng, một bác sĩ và một y tá mang dụng cụ đến. Họ nói rằng bé gái bị thương rất nặng, nếu không được xử lý kịp thời nó sẽ chết vì bị sốc và mất máu.

Phải truyền máu ngay. Nhưng cuộc thử máu nhanh cho thấy không có ai trong hai người Mỹ có nhóm máu đó, nhưng phần lớn những đứa trẻ mồ côi bị thương lại có.

Người bác sĩ nói vài tiếng Việt lơ lớ, còn cô y tá thì nói ít tiếng Pháp lõm bõm. Họ kết hợp với nhau và dùng điệu bộ, cử chỉ cố giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi rằng nếu họ không kịp thời truyền máu cho bé gái thì chắc chắn nó sẽ chết. Vì vậy, họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu không.

Đáp lại lời yêu cầu là sự yên lặng cùng với những đôi mắt mở to. Một vài giây trôi qua, một cánh tay chậm chạp, run rẩy giơ lên, hạ xuống, rồi lại giơ lên.

- “Ồ, cảm ơn. Cháu tên gì?” - cô y tá nói bằng tiếng Pháp.

- “Hân ạ” - cậu bé trả lời.

Họ nhanh chóng đặt Hân lên cáng, xoa cồn lên cánh tay và cho kim vào tĩnh mạch. Hân nằm im không nói lời nào.

Một lát sau, cậu bé nấc lên, song nó nhanh chóng lấy cánh tay còn lại để che mặt.

Người bác sĩ hỏi: “Có đau không Hân?”. Hân lắc đầu nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng nấc khác. Một lần nữa, cậu bé cố chứng tỏ là mình không khóc. Bác sĩ hỏi kim có làm nó đau không, nhưng cậu bé lại lắc đầu.

Bây giờ thì tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng khóc thầm, đều đều. Mắt nhắm nghiền lại, cậu bé đặt nguyên cả nắm tay vào miệng để ngăn không cho những tiếng nấc thoát ra.

Các nhân viên y tế trở nên lo lắng. Rõ ràng là có điều gì không ổn rồi. Vừa lúc đó, một nữ y tá người Việt đến. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên mặt cậu bé, chị nhanh chóng nói chuyện, nghe nó hỏi và trả lời bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng.

Sau một lúc, cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá bằng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi. Chị y tá gật đầu. Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm.

Chị y tá khẽ giải thích với những người Mỹ: “Cậu bé cứ nghĩ là mình sắp chết. Nó hiểu nhầm. Nó nghĩ các vị muốn nó cho hết máu để cứu sống bé gái kia.”

- “Vậy tại sao nó lại tự nguyện cho máu?” - người y tá lục quân hỏi.

Chị y tá người Việt phiên dịch câu hỏi lại cho cậu bé và nhận được câu trả lời rất đơn giản: 

“Vì nó là bạn cháu”.
                                                                                                                                          

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

CHÚC MỪNG 8/3

 
Thân gửi : CÁC CHỊ EM 12A1
 
 
Các Chị Em thân mến !
 
Cả thế giới trong 100 năm qua đã ghi nhận và tôn vinh các chị em vào một ngày đặc biệt nhất trong năm, ngày 8-3. Thế giới ấy có cả một nửa là những người đàn ông chúng tôi.
 
Sự ghi nhận và tôn vinh ấy đã mang lại cho các chị em nhiều cảm xúc. Nhưng nó cũng gián tiếp đẩy cánh đàn ông chúng tôi ngây ngô trở thành những anh chàng ngốc, những cậu học trò mang những tâm sự, những lời chúc mừng của mình để mong nhận được sự hài lòng, ánh mắt đồng tình từ các chị em.
 
Từ khi gặp các chị em ở cái tập thể 12A1 ngày nào ấy. Năm qua năm, tháng qua tháng và cả riêng ngày hôm nay nữa, các chị em chúng ta đã, đang, sẽ đón nhận những lời chúc, sự tôn vinh mình như những người phụ nữ thông minh nhất, duyên dáng nhất, kiêu sa và quyến rũ nhất... Thật khó cho tôi cũng như các đồng môn của các chị em tìm ra những lời chúc mới hơn, được hài lòng và đón nhận hơn gửi tới chị em trong ngày đặc biệt này của năm nay....
 
Một ngày 8-3 mới đang đến với các chị em... Ngày này, năm nay cá nhân tôi xin chúc cho tất cả các chị em 12A1 luôn có xung quanh mình là những người đàn ông. Trong mắt các chị em, họ sẽ mãi là những người ga lăng nhất, mạnh mẽ nhất, đẹp trai và tài năng nhất... Để họ sẽ và mãi là người, là những người đàn ông đặc biệt nhất, được hài lòng và đón nhận nhất bởi các chị em .
 
 
Thân,
 
Nguyễn Văn Hà