Trang

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Khi nào tớ mới được yêu? (báo tuổi trẻ)

Khi nào tớ mới được yêu?

Tớ năm nay học lớp 8 và nhận thấy mình khá “trưởng thành”: cao 1,6m (hơn bà chị 8X hẳn cái đầu... Ý là tớ còn chưa hết tuổi cao đấy nhé!), số đo ba vòng tạm ổn, nhìn nghiêng thì vòng một cũng không đến nỗi “trống vắng chiều nay” như mấy bạn cùng lớp.
"Ba mẹ giáo huấn tớ rằng tuổi này tớ nên tập trung vào việc học, tớ còn quá nhỏ, tớ chưa nên yêu, vân vân và vân vân. Vậy khi nào tớ mới được yêu?"  


Mặt tớ cũng có “chứng nhân trưởng thành” là mấy nốt mụn đều đều xuất hiện, dù không đến nỗi như sao trên trời nhưng cũng đủ cho người ta thấy là tớ đã... trưởng thành. Tuy tớ vẫn được đưa đón khi đi học nhưng tâm hồn tớ thì rất tự do, và tớ cũng vài lần bị “xây xẩm” vì mấy anh chàng "hot boy" trong trường.
Với sự... trưởng thành của mình, tớ tự biết đó chỉ là những cảm xúc nhất thời mà thôi, chứ chắc chắn sẽ không có chuyện gì ghê gớm hơn xảy ra được. Nhưng đến giữa học kỳ 1 vừa rôi, tớ đã chính thức bị “hạ gục” bởi anh hàng xóm khi vô tình "đụng độ" anh í trong một lần đi mua nước uống ở con đường kế bên.
Nếu trước đó, có ai hỏi tớ như thế nào là tình yêu sét đánh thì tớ chưa thể trả lời được, nhưng kể từ lần gặp gỡ ấy, tớ đã hiểu thế nào là... sét đánh!
Đêm nào bọn tớ cũng nhắn tin cho nhau, nhiều khi nhắn không kịp, anh ấy gọi luôn. Có lần "tám"  đến tận 23g, tớ quên cả học bài. Dù hôm sau bị ghi vào sổ đen nhưng tớ không buồn lắm.
Tối về, tớ kể anh ấy nghe việc bị phạt, anh ấy an ủi tớ rất nhiều. Dù không buồn lắm nhưng nghe anh ấy an ủi, tự dưng tớ thấy buồn quá chừng, thế là bật khóc.
Anh ấy rối quá, kêu tớ ra bancông để hai đứa nhìn thấy nhau cho tớ đỡ buồn. Khoảng cách từ nhà tớ sang nhà anh ấy không quá xa nên khi nhìn thấy anh ấy, tớ vui vô cùng. Đêm đó tớ ngủ rất ngon.
Bọn tớ làm quen với nhau rất nhanh, trao đổi số điện thoại cho nhau cũng rất nhanh. Tối đó bọn tớ nhắn tin tới tận đêm khuya, tớ phát hiện anh ấy và tớ có chung rất nhiều sở thích, anh ấy nói chuyện cực kỳ có duyên và rất hài hước. Đó là buổi tối đầu tiên mà tớ thấy vui còn hơn lần được mẹ mua cho điện thoại di động.
Mấy hôm sau, khi đang nhắn tin, anh ấy bảo: “Ước gì anh được gần em hơn”, tớ đùa: “Anh trèo lên phòng em đi”, sau đó 10 phút mà không thấy anh ấy trả lời làm tớ giận quá chừng. Đang “bừng bừng giận dỗi” thì tớ nghe tiếng gọi ngoài bancông, tớ mở cửa định xem ai mà ồn ào thế thì thật bất ngờ: anh ấy đang đứng trước mặt tớ! Tớ không biết làm cách nào mà anh ấy trèo lên được nhưng đó thật là một cảm giác rất “ghê gớm”, tớ không kiềm được lòng nên đã ôm anh ấy chặt cứng.
Ngay lúc đó mẹ tớ gọi ngoài cửa, may mà tớ khóa cửa chứ nếu mẹ vào ngay thì không biết sẽ ra sao nữa. Tớ phải câu giờ bằng cách giả vờ đang ở trong nhà vệ sinh để anh ấy có thời gian trèo xuống. Cú đó thật... hú hồn, nhưng nhờ vậy tớ biết chắc rằng bọn tớ đã... yêu nhau.
Từ đó trở đi, tớ luôn có mong muốn được ở bên cạnh anh ấy và chắc chắn là anh ấy cũng vậy. Nhưng tớ bị đưa đón kín mít từ học chính đến học thêm nên anh ấy không thể đóng vai “hiệp sĩ đưa đón”. Mẹ tớ hình như cũng đoán già đoán non ra chuyện này rồi hay sao í nên dạo này rất hay lên phòng tớ vào những giờ tụi tớ nhắn tin với nhau, thỉnh thoảng lại đảo ra bancông... ngó dáo dác.
Không sao, trong “cái khó ló cái khôn”. Ba mẹ vừa chở tới lớp học thêm, tớ không vội vào ngay, đợi “cảnh sát hình sự” vừa quay đầu xe về là “hiệp sĩ” của tớ tới liền. Bọn tớ cũng chỉ đi chơi trong khoảng thời gian lớp học, khi gần hết giờ là bọn tớ đã có mặt ở trước cổng, cũng may mà ba mẹ tớ hay tới trễ nên “vụ án” này không bị phát hiện. Nhờ vậy, bọn tớ đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ bên nhau, đi ăn, đi uống, đi coi phim, đi siêu thị hoặc đi lượn lờ khắp các con phố.
Đến khi kết quả học tập của tớ í ẹ quá, cộng thêm vài biểu hiện bất thường, cộng thêm một vài lần tớ đi chơi cuối tuần tới tận 0g, trong khi ở nhà mẹ tớ gọi tới nhà mấy đứa bạn thì tụi nó thật thà khai báo là tớ không đi cùng bọn nó thì bí mật của tớ bị lôi ra ánh sáng.
Mẹ khóc lóc um sùm, ba thì la lối khiến tớ rất bực mình. Tớ có làm gì sai trái lắm đâu? Tại sao ba mẹ không vui khi có người thương yêu tớ, lo lắng cho tớ, bù lại phần mà ba mẹ thiếu hụt?
Thử nghĩ xem, ba đi tối ngày, mẹ thì suốt ngày ôm bé Mún, cả năm nay mẹ chỉ biết có nó mà thôi... Bây giờ có người thay ba mẹ chở tớ đi ăn, đi mua đồ, lo lắng khi giọng tớ hơi khàn (mẹ chỉ biết tớ ốm khi thấy tớ nằm liệt giường thôi) thì lại ngăn cấm tớ, đưa tớ vào tận lớp, đứng canh ngoài đến khi đóng cổng, túc trực trên phòng tớ, tịch thu điện thoại của tớ, thu luôn cả những thiết bị anh ấy tiếp tế cho tớ để hai đứa liên lạc với nhau.
Ba mẹ giáo huấn tớ rằng tuổi này tớ nên tập trung vào việc học, tớ còn quá nhỏ, tớ chưa nên yêu, vân vân và vân vân. Vậy khi nào tớ mới được yêu?

GINGER (TP.HCM)

1 nhận xét:

  1. Phóng viên mà phải mượn máy à, chẳng chuyên nghiệp tí nào!

    Nhóm Sài Gòn đâu hết mà vắng vẻ thế?

    Nhìn ông xã Thanh Hương cứ tưởng Âu Lọ chớ, tí thì nhầm

    Nhìn Hà Ten tranh thủ với Hương, biết đâu ngoài này có người ...hắt hiu.

    Trả lờiXóa