Trang

Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

THẰNG “GẤU” (Bài của Hà)


Giật mình , chợt gọi tên nó ! Đâu đó một tiếng vọng về từ cõi hư vô… Yếu ớt, nhưng cũng đầy huyết tâm như để tìm lại chính mình. Để được điểm danh trong giờ phút gặp mặt. Đúng ,vì nó đã từng là thành viên của 12a1. Nó đâu rồi nhỉ?
Nó không còn nữa…đã lâu rồi!
Hồi ấy… Nó có biệt danh là “gấu”. Cũng chẳng biết từ đâu , ai đặt cho nó. Cũng chẳng phải nó là thằng “đầu gấu” gì đâu . Nó đánh được ai chứ ! Người thì nhỏ thó. Chỉ được cái nghịch ngợm và hay chòng ghẹo mấy đứa con gái là giỏi. Nó là chúa của cái trò dùng bút “tô” cúc áo của các bạn gái lên chính áo của họ, ở đằng sau lưng ấy… Thật tai quái, thời khó khăn có được cái áo trắng tinh là sự cố gắng của bố mẹ. Không hiểu sao, đứa quỉ quái nào chấm mực vào sau lưng mình? Chết rồi ! nó tô cái “cúc áo ở đằng sau”! Vừa tức vì hỏng cái áo. Vừa ngượng chín người vì mấy thằng quỉ ấy “soi” cúc áo của mình. Đấy chính là những cảm giác và bức xúc của mấy đứa con gái chót đã vô tình ngồi quay lưng về phía nó và lơ đễng trong một vài phút nào đó. Chả làm gì được nó. Nói ra thêm ngượng vì đáp lại chính là cái “mặt choắt” nhưng với ánh mắt “láu liên” biết trước tuổi của nó cùng với những nụ cười ý nhị của mấy thằng đồng bọn .
Cũng với cái “trước” so với tuổi, cũng như dáng bộ trẻ con nghịch ngợm của nó. Đã có lần mấy thằng trong lớp suýt “tẩn” cho nó một trận. Khi nó giả vờ chạy  ngược chiều với một bạn gái cũng thấp bé chừng nó… “Ối” ! suýt đâm vào nhau… Và thế là Nó đưa tay ra “đỡ” ngay hai cơ quan tối quan trong của bạn  là “hô hấp” và “tim mạch”. Bạn gái kia không rõ có biết “phản xạ có điều kiện’ của nó hay không, nhưng ngượng chin mặt và bỏ đi nơi khác. Đành coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn nó, cứ như vô tội thanh minh rằng – “..chẳng may !?”.
Đấy , Nó là cái thằng “trẻ con” thích trêu đùa với bạn gái kiểu “người lớn” như vậy. “.. Nhưng ở nhà nó tình cảm lắm, tôi nó lắm ..”  lần gặp lại Liên- chị gái nó nói với tôi như vậy sau khi nó mất… Cũng không ai được như mẹ nó. Chị gái chết, để lại một cháu nhỏ côi cút. Sợ sau này, cháu mình sẻ phải sống cảnh “mẹ ghẻ-con chồng”. Thay chị làm vợ, làm mẹ… Và nó đã được ra đời trong một gia đình nghĩa tình như vậy của một người em, người mẹ. Nó cũng được chiều chuộng lắm. Chắc thế, vì là út ít nhất nhà mà. Nhớ cái lần ông Vinh bố nó đến lớp nói về chủ đề Đảng Cộng sản Việt Nam cho cả lớp nghe cũng đủ thấy mức độ quan tâm tới nó của gia đình như thế nào.
“… Nhưng đáp lại tình cảm ấy. Nó mải chơi lắm. Không chịu học hành..” Chị Liên nó tâm sự vậy – “Tính trẻ con, hay tự ái, đối đầu với Hiển (anh cả nó con mẹ trước )…”  Và thế là cuộc đời nó như chiếc xe không phanh lao xuống dốc.. Chất nghiện đã ngấm sâu vào cơ thể  nó. Và nó quên hết tiếng thương của gia đình, của thân hữu..
Vài năm sau đó... Cũng vì chuyện gia đình . Bố và nó bám víu nhau xuống Phương Lưu sống trong một căn nhà nhỏ. Gặp nó với bộ mặt xanh xao như không còn sự sống… Ừ, làm sao sống khá cho được trong một căn nhà là ông già sức lực không còn bao nhiêu và một thằng con đam mê nàng tiên nâu cơ chứ ! Lúc đó, tôi cũng rất tiếc cho nó. Với một điều kiện kinh tế, học hành thuộc diện khá. Một môi trường học tập và rèn luyện như 12a1. Đã có lúc, nó chứ không phải Trường “thủm” đọc bài chào mừng bằng tiếng Nga nhân dịp một đoàn của thành phố Vladivostock gì đó sang thăm trường, thăm lớp (nghe nói nó đã từng đi trại hè thiếu nhi quốc tế gì đó..). Đúng với những điều kiện ấy, nếu nó hiểu được trong cuộc đời này bên cạnh những cái khó khăn, còn có rất nhiều tình thương yêu muốn dành chó nó. Nó đã có một con đường khác…
… Và hình như nó đã ra đi sau đó vài năm. Ra đi trong cô đơn, lặng lẽ. Thiếu nhiều sự tiễn đưa của bạn bè. Chỉ có nó, gia đình và cái đam mê vô định ấy trên đoạn cuối con đường về với hư vô. Ngày ra đi, thiếu nhiều sự tiễn đưa… Sao hẹn ngày gặp mặt ? Vẳng lại tai tôi..là tiếng gọi của tôi , như chính thể tiếng gọi của nó: 12a1 – các bạn ở lại vui và xum họp nhé , “gấu” đi đây !


             (Xin mượn bức hình của Lan để minh họa bài viết – cảm ơn)
(Phút tưởng nhớ về một thành viên 12a1 trong những ngày kết nối 12a1 – Hường ứng mỗi tuần một sẻ chia, một nhân vật, một que diêm nhóm ngọn lửa 12a1. Mong các bạn hãy dành một phút sâu lắng để nhớ về một thành viên xấu số của 12a1!)

Hưởng ứng tinh thần của Phong (Bài của Minh Huyền)

Nhờ Hà ten và chuti2002 mà mình đã nhớ ra Phong còn có biệt hiệu là Puskin của lớp ta nữa. Thảo nào đọc văn của Phong hay thế và ý tưởng cũng rất hay. “Tự nguyện – cởi mở và chia sẻ” - tiêu chí của Hà ten và BBT đưa ra cho blog của lớp đơn giản và dễ hiểu đã làm chúng ta gần nhau hơn. Các bạn trong lớp đang lần lượt lên tiếng để hưởng ứng BBT và blog của lớp ta đấy, mình đọc nhận xét của các bạn và thấy vui quá.  
Mình cũng đang cố gắng tìm cách để hưởng ứng cùng các bạn đây. Nhưng chắc “phải ăn thật nhiều rau vào” như câu nói của Hà ten dành cho Đức Hải thì mới có thể làm được điều gì đó. BBT và các bạn chịu khó đợi nhé.
Mình còn nhớ ra: Đức Hải đã chia sẻ gia đình nhỏ của mình với cộng đồng 12A1, một cô vợ xinh xắn và 2 bé đáng yêu. Đức Hải đang ở rất xa, nhưng chúng ta nhờ có internet và sự chia sẻ của Hải đã biết thêm các thông tin về cuộc sống của bạn ấy.  Nhưng lần sau, Hải nhớ gửi thêm nhiều nữa nhé. Mình nhớ lần trước trong blog của lớp đã có bạn nào đó (hình như là Cải Canh ) nêu ý tưởng về việc cùng nhau chia sẻ các hình ảnh về gia đình và cuộc sống hiện tại của chúng ta. Tớ cũng nghĩ đây là một ý tưởng rất hay để các thành viên của lớp 12A1-1984 có thêm cơ hội biết về gia đình và cuộc sống hiện tại của nhau hơn. Các bạn có nghĩ thế không?

Minh Huyền 
 
 
 
 

VIẾT VỀ BẠN TÔI (Bài của Lan)

Gửi bạn Phong (ch) và các bạn thân yêu của tôi !
Mong mãi mới thấy bạn Phong(ch) của lớp 12A1 lên tiếng.bạn nghĩ sao về blog này? Mọi người muốn tất cả được gần nhau hơn sau gần 30 năm rồi còn gì.Giờ đây cuộc sống của mỗi chúng ta có nhiều đổi thay, nhưng cuộc đời này còn nhiều ý nghĩa khi chúng ta còn có những kỷ niệm đẹp về tuổi học trò.Chắc bạn còn nhớ tình cảm của nhóm ( những người bạn thích đùa).bức ảnh  tinh nghịch mà đáng yêu phải k bạn?tớ còn nhớ thỉng thoảng bọn mình còn rủ nhau ra bà bán sắn nóng ở cổng trường, chỉ có mấy ngàn thôi nhưng bọn mình chia nhau mỗi người một miếng vừa ăn vừa thổi giữa cái rét lạnh mùa đông . Phong và Oanh giai còn giành nhau miếng nào to hơn. Mấy cái kẹo dừa , quả táo cũng chia nhau. Thật là vui và hồn nhiên phải không các bạn? và còn biết bao những kỷ niệm đẹp về chuyến đi dã ngoại  để các bạn tôi lên tiếng nhé. Tất cả những  kỷ niệm thời đó sẽ dần được tái hiện lại trên blog này với nhiều cảm xúc.Bọn tớ vẫn luôn ấn tượng về hình ảnh bạn Phong, bạn Long .... hồi đó học giỏi thông minh mà lại hòa đồng không kì thị với các bạn học kém hơn như bọn tớ. Là 01 thành viên của lớp 12A1 nên tớ cũng muốn là 01 que diêm nhóm cho ngọn lửa bừng sáng để chúng sưởi ấm lại tinh thần lớp 12A1 bạn nhé.
  Thân
 Mrs Lan


Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

GỬI ÔNG TỔNG BIÊN TẬP CÙNG CÁC ĐỘC GIẢ - TÁC GIẢ BLOG LỚP MÌNH 12A1-1984 (Bài của Hà)

Nghe đâu đó có tiếng thở dài của một số cư dân trong ngôi nhà chung 12A1-1984. Một cái chép miệng của ông Tổng Biên tập Blog lớp mình 12A1-1984…Đúng rồi, sau một thời gian Blog được khai trương, lượng bài gửi về không nhiều. Không đủ để ông tổng biên tập thể hiện khả năng của mình trong một công việc mới. Không bù đắp đầy đủ công lao và tâm huyết mà ông Tổng biên tập và một số con người tâm huyết cũng là sáng lập viên ra Blog này.
Một sân chơi mà ít người chơi. Một sân chơi mà dường như chỉ thấy trọng tài và khán giả… Tôi cũng được thông tin và tự cảm nhận. Đâu đó còn có nhiều cư dân mạng hồ nghi về việc làm tưởng như “dã tràng se cát” của ông Tổng biên tập. Có người hồ nghi về tính lâu dài và bền vững của ngôi nhà chung. Có cư dân, cũng tâm huyết đưa ra nhiều ý kiến về cách tổ chức và kim chỉ nam cho hoạt động của tập thể này. Thật đáng quí biết bao, khi thấy được những ý tưởng lớn… Và rồi, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt hoang mang của ông Tổng biên tập về những biểu hiện và ý kiến đóng góp của tác giả và độc giả của Blog.
Cũng đúng thôi khi chúng ta cứ luôn nghĩ về những điều lớn lao ấy. Và như vậy thật không đúng khi ông Tổng biên tập không nhìn ngược lại cái tiêu chí ban đầu của một sân chơi mà ông, tôi và những con người khác muốn chiêm nghiệm.Một sân chơi bình đẳng của tình bằng hữu. Một sân chơi trong sáng ,cởi mở của những người bạn. Một sân chơi công bằng của những người chung một tiêu chí của sự nối kết.
        Đó đầu tiên là sân chơi của những người bạn, những bằng hữu. Ở đó luôn tồn tại sự tự nguyện – cởi mở - sẻ chia. Tự nguyện tham gia, tự nguyện rút lui. Cởi mở đưa quan điểm và nhận xét. Sẻ chia và nhận sự chia sẻ cho một quan hệ bạn bè, bằng hữu được phát hiện, tìm lại, gắn bó và phát triển.
        Đó sẽ công bằng và phát huy khi là sân chơi của những người chung một tiêu chí của sự nối kết. Có lẽ chúng ta không kỳ vọng vào một sân chơi nối kết bởi quá nhiều tiêu chí như địa vị xã hội, tiền bạc, tài sản hay sự thành đạt.. Khó lắm để tìm ra được những con người hội tụ nhiều tiêu chí khác nhau ! Hãy nghĩ rằng, chúng ta có chung một sự nối kết. Đó là cựu học sinh 12A1-1984. Thế là quá đủ cho một sân chơi này rồi.
Hãy đừng hồ nghi. Nếu vậy, chúng ta đã hồ nghi chính bản thân mình. Hồ nghi về sự trong sáng và không vụ lợi của tình bằng hữu.
Hãy đừng quá chờ đợi vào một sự tổ chức và biên tập tốt, vì chúng ta là những người không chuyên nghiệp.
Hãy đừng kỳ vọng quá nhiều vào sự tác động lớn lao của Blog vào đời sống của chúng ta. Vì đây chỉ là một sân chơi.
Lúc này, hãy đừng đỏi hỏi chúng ta sẽ làm được những gì to lớn cho sân chơi này trong tương lai. Bước đầu, hãy là một thành viên để tạo nên sự kết nối. Khi đã kết nối được, những cái tưởng là lớn lao kia, sẽ trở nên bình thường và dễ đạt được…
Là một cư dân của Blog Lớp Mình 12A1-1984. Tôi viết thư này đúng trên tiêu chí của Blog: Tự nguyện – cởi mở - sẻ chia. Và cũng không ngoài tinh thần mỗi tuần một sẻ chia, một que diêm nhóm ngọn lửa 12a1.

Nguyễn Văn Hà

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN - TAM QUỐC TÂN THỜI (Linh Sơn)


Truyện kể về Hoa Đà và Đổng Trác

Một hôm, Đổng Công đến gặp Hoa Đà tiên sinh và nói: "Ta cần ngươi tư vấn về sức khỏe cho ta."

Hoa Đà: "No prob, Sir!"

Đổng Trác:
"Chắc ngươi đã biết, ta có một con Bồ là Điêu Thuyền xinh đẹp nổi tiếng trong thiên hạ. Một lần ta đi săn về thì thấy Bồ của ta đang nằm cùng Bố của ta (ý nói "Lã Bố của ta").
Ta giận quá định rút gươm chém chết cả 2 đứa nó nhưng vì Điêu Thuyền quá xinh đẹp nên ta không nỡ xuống tay. Cuối cùng 3 người ngồi uống trà nói chuyện rồi ta bỏ qua."

Hoa Đà: "......."

Đổng Trác:
"Lần 2 ta đi bàn việc quân về lại thấy Bồ nằm với Bố.
Ta định giết nhưng vì Bồ quá đẹp nên ta không nỡ . Rồi 3 ta lại ngồi uống trà và ta lại bỏ qua."

Hoa Đà: "....................."

Đổng Trác:
"Lần 3 ta đi họp về lại gặp Bồ nhưng lần này Bồ nằm với Trương Liêu.
Ta định giết nhưng Bồ quá đẹp nên lại uống trà nói chuyện rồi bỏ qua."

Hoa Đà: "......................................"

Đổng Trác:
"Lần thứ 4, lần thứ 5, Bồ nằm với Lý, Quách
nhưng vì Bồ đẹp quá ... nên lại uống trà nói chuyện với Lý, Quách rồi bỏ qua."

Hoa Đà hết nhịn nổi bèn hỏi: "Vậy rút cuộc ông cần hỏi tôi cái giống gì ????"

Đổng Trác:
"À, là ta muốn hỏi như ri: ở tuổi của ta mà uống nhiều trà thế có bị làm sao không?"

Hoa Đà: !?

***********************


Lại nói về Tháo (Tào Tháo) …

Một hôm Hứa Chử đi qua doanh trại thấy Tháo đang ngồi buồn bực cạnh 3 vò rượu.

Chử bèn hỏi: “Có việc gì mà chủ tướng buồn vậy, lại trượt lô à ??”

Tháo tu ực 1 hơi hết 1 vò rượu rồi nói: “Ta vừa phát hiện 1 tin động trời: thằng Tào Thực con ta là Gay …”

Hứa Chử gần xỉu hét lên: Hết hồn chim én! ...

Tháo vác vò thứ 2 uống 1 hơi rồi nói tiếp: “Ta còn phát hiện thêm 1 tin kinh dị nữa là thằng Tào Chương cũng là Gay nốt!”

Hứa Chử: “i don’t believe in my “tai” ....”

Tháo vác vò thứ 3 lên tu nốt rồi lại nói : “1 tin vãi hàng nữa là thằng Tào Phi cũng là Gay luôn ......................”

Hứa Chử không bình tĩnh nổi gào lên: “Trời ơi thế nhà Tào đại nhân không có ai thích đàn bà cả sao ?????????”

Tháo chậm rãi trả lời : Có chứ, Vợ ta ...

Hứa Chử: (pó khẩu) !?

***************

Lại nói về 3 nước Ngô, Thục, Ngụy

Một hôm, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyên cùng chư tướng và thân bằng cố hữu
họp hội nghị G3 và ăn búp-phê trên 1 chiến thuyền to và đẹp nhất nước NGÔ.

Buổi tiệc đang vui vẻ thì trời bỗng nổi giông bão ....

1 tướng chạy vào bẩm báo:
“Thưa tam Vương: gió giật cấp 12, tầm nhìn xa trên 10 kilômét …
tàu ta đâm vào đá ngầm và sắp chìm ...
để chống chọi chờ tiếp viện thì phải vứt bớt đồ đạc cho tàu nhẹ bớt.”

Vừa nghe xong, Tháo sai Chử vứt sạch vàng bạc mang theo xuống biển
trước ánh mắt thèm thuồng của mọi người …

Tháo bèn nói: “Yên tâm, nước Ngụy còn nhiều vàng bạc lắm”

Tháo chưa dứt lời thì Quyền đã sai vệ sĩ đem
vứt hết thê thiếp đẹp hơn hoa hậu của Quyền xuống biển
trong ánh mắt kinh hãi của quan khách.

Quyền cười nói: “Yên tâm, nước NGÔ gái đẹp còn nhiều lắm ...”

Bị chưa kịp nói gì thì Phi (Tào Phi) đã bước tới ném Tháo và Quyền xuống nước rồi nói:
“Yên tâm, nước Thục (Trung Quốc ta!) còn nhiều thằng bốc phét lắm!” .....

*******************

Lại nói về 3 anh em Lưu, Quan, Trương …

Một hôm, 3 anh em LB, QZ, TP rủ nhau sang nước Ngô do thám tranh thủ làm tí gội đầu & matxa ...
nhưng vì 3 anh em kết nghĩa máu thịt nên thằng này tưởng thằng kia khao
nên ruốt cuộc không thằng nào mang tiền ...
Sau khi được bọn bảo kê khuyến mại thêm món “răng môi lẫn lộn”
thì 3 anh em bị bắt trói giải lên Tôn Quyền (TQ) ...

TQ:
“Láo, tội làm gián điệp có thể tha (???) nhưng đi gội đầu matxa không bo em út thì phải chém ...
Dù sao cũng có chút quen biết nên tao sẽ củ hành chúng mày trước khi chém ..
Nếu 3 thằng bây làm cho tao 2 việc, làm được tao tha ...
không làm được thì ngày này năm sau là ngày sinh à quên ngày giỗ đầu của chúng mày …

Việc đầu tiên mỗi thằng đi kiếm cho tao 10 quả bất kỳ về đây ...
nào, lắp mô tơ vào đít, nhanh lên! ...”

Ở nước Ngô kiếm hàng chat, hàng karaoke thì dễ chứ hàng hoa quả thì quá khó ...
nhưng để sống nên 3 anh em phải cố ..

Đến chiều tối, LB kiếm được 10 quả cam, QZ kiếm được 10 quả nho,
còn TP thì vẫn “Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được ...”

Tôn Quyền:
“Good, bây giờ là việc thứ 2 ...
hãy nhét tất cả chỗ quả các người kiếm được vào đít …
Thằng nào kêu 1 câu l
à giết. Thằng nào làm được tao tha ...”

LB nghiến răng trợn mắt nhét được 1 quả, đến quả thứ 2 thì không chịu nổi nhiệt la lên cái OÁI.

TQ: “Nhốt nó vào ngục sáng mai xử bắn ...”

LB mếu máo quay sang QZ nói:
“Thôi số anh nó black, die phải chịu ...
với mấy quả nho rừng chắc mày sống thôi ...
vĩnh biệt mày với thằng Phi ... nhớ báo thù cho tao.”

Nhưng chỉ 1 lúc sau, LB thấy QZ cũng bị nhốt vào ngục chờ chết cùng mình..

LB:
“Chết thật, quả cam nó to, tao chết đã đành ...
quả nho nhỏ thế mà mày cũng chết là sao???”

QZ: 9 quả đầu tao làm ngon lành .... đến quả thứ 10 tao phì cười nên die!

LB: Sao tự nhiên mày lại cười hả thằng ngu??

QZ: Vì … đúng lúc đó, tao thấy thằng Phi tha về 10 quả mít ....
__________________

Lại nói về Hoa Đà …
Tương truyền, lúc Khổng Minh biết mình không thoát khỏi mệnh trời bèn gọi vợ vào và nói:
“Phu nhân ơi, ta sắp đi ma-teo rồi (chết <-- theo từ điển Lạc Việt).
Ta muốn mặn nồng với nàng lần cuối.”

Phu nhân lão Khổng bèn đến cầu khóc HĐ giúp đỡ.
Cảm thương cho đôi vợ chồng già còn thích trống bỏi,
HĐ bèn cho vợ KM 1 toa thuốc gia truyền liều cao đánh vần tiếng việt là vi-a-gờ-ra.

Sáng hôm sau, HĐ vừa dậy đã thấy phu nhân lão Khổng đứng trước cổng.

HĐ: “Toa thuốc của ta có đáp ứng được yêu cầu của Khổng thừa tướng không?”
Wife of KM:
“Cám ơn ngài, nhờ có ngài mà đêm qua chúng tôi đã được trở lại thời trai trẻ,
ông nhà tôi đã “ra đi” trong sung sướng và thanh thản.”

HĐ: “Vậy, chẳng hay phu nhân đến đây sớm có việc gì?”
Wife of KM: “Dạ, tôi đến xin thuốc giải để người ta còn đóng được nắp quan tài ạ”
Hoa Đà: ?????????

********************

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Khoảng khắc nhạy cảm (ảnh của Hải)


Vần thơ vui (Hằng điệu)

Gửi các bạn 12A1 vần thơ . Ai thêm vào hay Hằng thưởng .
    " Ấm đẹp chè ngon, nước chẳng sôi
      Vợ đẹp, giường êm sức khoẻ tồi"
                               

Chào thân ái ! / Hằng điệu

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

ĐỀ TÀI MUÔN THỦA : VĂN HAY (bài của Hà)


Đề: Em hãy tả hình dáng và tính tình một cụ già mà em rất kính yêu¨ - là đề tập làm văn trong kỳ thi tốt nghiệp tiểu học vừa diễn ra ở tỉnh nọ. Xin trích nguyên văn từ bài làm của học sinh
1. Hình dáng ca bà ni rt là thp được hai mét rưỡi, dáng đi rt chm chp, mt thì l đ ít thy gì na Tính tình c già rt là bc bi. Khi bà ni cười lin nhe mm răng ra còn được ba bn cái gì mà thôi.
 2. Con mt ca bà tròn như hòn bi, mũi có hai cái l, c già có hai cái tai, tóc ca bà đã bc phơ. C ngn gn, bà có hai cái tay, có hai cái chân
 3. Bà c ngoài 40 tui. Hình dáng bình thường, chiu rng ba mươi, chiu cao mt mét sáu
 Khi cười ming bà em móm mém như ming cái h.
 4. Khuôn mt ông bu bĩnh; đôi mt ông như mt b câu trng; dáng đi ca ông rt hoang thai và cái ming ca ông như trái tim rt mãnh lit.
 Ông ca em dài thì bng 1 mét và không mp.
Đ: t người thy em yêu quý nht
Thm thot mà đã ba mùa hoa ban n, thy giáo phi tm bit chúng em đ   v xuôi. c làng c bn đng tin thy vô cùng ngm ngùi. Riêng em đng nhìn theo cho đến khi thy thy xa dn, xa dn, xa dn, đến khi nh bng con chó em mi quay li bn  
Đ: t đường đến trường
Con đường t nhà đến trường em dài 2 mét. Ra khi ngõ, em r phi đi qua quán bà Xuân, ri r trái đến quán ông Vnh là r trái tiếp, đi thng là ti.
Đ: T con gà
Nhà em có 1 con gà. Nó là ging gà Đông Co. Nó to bng con gà gi. Nó nng t 8-10 kg..." => ch hiu nó t ging gà gì
Đ: Tin
Hôm nay em được đim 10. m em rt vui vì em hay b đim xu. M em rút ví cho em 5 nghìn. Ôi ít quá, nhưng em vn vui vì đây là tình cm gia hai con người là em và m em
Đ: t con gà trng
C sáng sm thc dy, con gà trng nhà em nó đu nhy phc lên cây rơm, gáy ò ó o. Gáy xong 1 hi dài nó ly 2 cánh v phành phch vào mông đít
Đ: t anh b đi
Anh b đi cao khong 1m2, súng anh dài 1m rưỡi
Đ: t cây chui
nhà em có cây chui rt to, chiu nào em cũng leo lên cây chui ngi hóng mát. Khi em leo lên, cành chui rung rinh
Đ: t "cnh sân trường trong gi ra chơi"
Trng đánh tùng ... tùng ... các bn ùa ra sân trường như by chim v t. Ch này các bn gái nhy dây, ch kia các bn trai đá cu, thnh thong li vang lên tiếng chi "đ. m" !!!
Đ: t em bé
gn nhà em có mt em bé rt d thương, vì hay b té nên đu em b móp
Đt câu vi vn: ôm, p
M em tát em đôm đp
Miêu t v b
B em có 1 hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn ch bo em nhng điu hay l phi.
T thc
Sau tiếng trng trường, các bn tp trung li theo lp ca mình đ chun blàm l chào c. Chúng em đng ngay ngn thng hàng, mt nhìn lên lá cđang chun b đc kéo lên. Ri cô tng ph trách nghiêm trang hô: "Nghiêmmmmm !! cào c....... cào"
Mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Truyện cười sưu tầm (bài của Sơn)

Thưa các bạn ! Nhớ lại những kỷ niệm xưa để thắp sáng tinh thần 12A1 chúng ta hưởng ứng chương trình mỗi tuần 1 que diêm của hà teng các bạn nhé !
Trong khi chờ đợi nhà văn Hà teng sản xuất chuyện về Sơn tím và cũng để chờ đợi thêm bài vở gửi về tòa soạn mình xin gửi tới các bạn một số chuyện người lớn để các bạn thư giãn (chúng ta lớn rồi mà) :

Sinh viên hỏi G.S Ngô Bảo Châu quan điểm về công bằng giới:
Vì sao đàn ông ngủ với nhiều người được gọi là “Đa Tình”, nhưng đàn bàn ngủ với nhiều đàn ông thì bị xã hội cho là Lang Trạ, Lẳng Lơ, Cave … ??
G.S trả lời: Tình huống này cũng giống như sự việc về chìa khóa và ổ khóa vậy, chìa khóa mà mở được nhiều ổ khóa… người ta gọi là “Chìa Khóa Vạn Năng”.
Còn ổ khóa mà chìa nào cũng mở được thì là ổ khóa vứt đi. Vấn đề chũng ta đang nói tới đây cũng y như vậy
——————————————————————–
Một chú bé được bố mẹ đưa đi “tắm tiên”.
Đến bãi tắm, thấy một chị có bộ ngực đồ sộ, chú hỏi: – Sao của chị kia to vậy? Bà mẹ xấu hổ: – Con đừng nhìn, những người như vậy là những người rất đần. Chú bé lại chỉ vào của quí một ông hỏi: – Sao của chú kia to vậy?
Bà mẹ đỏ mặt: – Những người đó rất ngu, con đừng nhìn.
Một… lúc sau ko thấy chồng đâu, bà mẹ bảo chú bé đi tìm.
Chú đi một hồi rồi trở về nói với mẹ: – Con thấy bố đang nói chuyện với một cô rất đần, càng nói thì trông bố càng ngu!!
——————————————————————–
Một con voi đi ngang qua thấy một con lạc đà đang nằm phơi năng, nhìn thấy con lạc đà con voi mới cười lớn và nói:
- Hô hô, con gì thế kia, buồn cười thế. Con gì mà ti mọc trên lưng thế? hô hô.
Thấy con voi cười nhạo mình, con lạc đà tức lắm liền chửi lại con voi:
- Tao ti mọc trên lưng đấy, còn… hơn cái đồ mày.  Cần mọc trên mặt!
Voi nghe thế thì ức lắm, đúng lúc đó có con rắn đi qua nghe được câu truyện giữa con voi và con lạc đà thì cũng lăn ra cười. Voi thấy thế liền chửi con rắn.
- Con chết tiệt kia, ai cũng có thể cười tao được. Trừ mày ra, Mẹ ! cái đồ mặt mọc trên cần ...
——————————————————————–
Chuyện… giọt sữa
Hai giọt sữa gặp nhau trong 1 bình sữa vào ngày đẹp trời nọ. Cái bình đang lắc lư theo điệu salsa, bachata làm cả hai đều ngất ngây và cùng uốn éo, giật lắc. “Oh salsaaaaaaaaaaa! Oh sexyyyyyyyyyy!” Sự đụng chạm ban đầu từ vô tình dần chuyển sang bản năng thúc giục.
Họ yêu nhau say đắm và quyết định cư…ới nhau. Một thời gian sau, giọt sữa cái mới đề nghị với giọt sữa đực 1 chuyện quan trọng: “Anh ơi, mình có con đi”.
Giọt sữa đực buồn rầu đáp: “Xin lỗi em, anh là sữa đã tiệt trùng rồiiiii”.
——————————————————————–
Một đại hiệp ngã xuống một cái giếng cạn. Dưới giếng, chàng ta tìm được một cuốn sách dạy 1 môn võ công bí truyền ghi là Uất Ức Thần Chưởng. Và chàng quyết định sẽ học theo.
Mở trang thứ nhất, chàng thấy có ghi: “Muốn luyện thành công môn võ công này, buộc phải tự thiến….”. Rùng mình một cái, chàng lấy hết can đảm, …rút kiếm ra……..xoẹt…..xoẹt. xong.
Làm phận sự của trang thứ nhất xong, chàng mở qua trang thứ hai, chỉ thấy 1 dòng chữ:
“KHÔNG THIẾN CŨNG KHÔNG SAO”

——————————————————————–
Trong một cuộc họp. Một vị giáo sư chuẩn bị thuyết trình thì ở dưới ồn ào quá. Ông không chịu được bèn nói:
– Mả cha các đồng chí…
Hội trường bắt đầu im ắng một chút nhưng vẫn khá ồn.
Ông nói tiếp:
– Mả ông các đồng chí…
Hội trường im ắng dần. Còn một số người vẫn tiếp tục nói như không nghe thấy gì.
Vị giáo sưu lại tiếp:
– Mả cụ các đồng chí…
Cuối cùng thì toàn bộ hội trường im phăng phắc. Thấy vậy ông mới đủng đỉnh nói:
– … đều bị bọn giặc giày xéo trong chiến tranh… Hôm nay chúng ta trao đổi về tội ác của bọn giặc trong chiến tranh đối với nhân dân ta. 
——————————————————————–
Trong giờ sinh học, thầy giáo đang giàng bài thì có hứng và ra một vế đối :”Con bò cạp cạp con bò cạp, cạp đúng chỗ bò mà bò đúng chỗ cạp”. Một học sinh đối: ” Thầy sinh vật vật cô sinh vật, vật đúng chỗ sinh mà sinh đúng chỗ vật”. thầy đỏ mặt tía tai. Một học trò khác :” Anh tiểu thương thương chị tiểu thương, thương …đúng chỗ tiểu mà tiểu đúng chỗ thương”. Anh học trò khác thêm vào chút xíu :” Anh cà phê phê chị cà phê, cà đúng chỗ phê mà phê đúng chỗ cà
——————————————————————–
Thày giáo đang say sưa với những công nghệ tiên tiến, chợt đến đoạn:
” Ngày nay, công nghệ tiên tiến cho phép người ta sản xuất ra những dây chuyền hoàn toàn tự động, ở đầu này ta đưa vào một con bò và đầu kia chiêc máy là một chiếc xúc xích hoàn hảo!”
Chợt một học sinh lên tiếng:
- Thưa thầy thế có thể chế tạo được ra ch…iếc máy làm ngược lại không ạ?
Thày giáo  liền nói:
- năm nay anh bao nhiêu tuổi ?
-dạ , 18 ạ – anh Sv trả lời
Thầy giáo liền nói :
…- Vậy 18 năm trước có 1 cái máy như vậy đấy.!
——————————————————————–
Tạp chí “Phụ nữ tân thời” phỏng vấn một anh chàng mới
cưới vợ, vợ anh ta là một nữ cảnh sát giao thông:
“Xin anh cho biết cảm tưởng khi có một người vợ như vậy?”.
“Rất không thoải mái!”.
“Anh có thể nói rõ hơn?”.
“Vâng, ngay đêm tân hôn tôi đã bị cô ấy phạt tới 3 lỗi cùng lúc: Tốc độ quá nhanh, đỗ sai …nơi quy định và không đội mũ bảo hiểm”!
——————————————————————–
Ngày 8-3 khi về đến nhà với bó hoa và gói quà trên tay, chồng được vợ chào đón bằng một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm.
“Hãy trói em lại… – Cô vợ kêu lên bằng giọng phấn khích – Và anh làm… bất cứ điều gì anh muốn”.
Thế là anh chồng trói nghiến vợ lại và chạy ra đầu ngõ đánh cờ đến tối mịt mới về.

Những tấm hình cũ (bài của Chinh)





Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

“ …. THỨ BA HỌC TRÒ “ - bài của Hà


      Trên kênh truyền hình SCTV đang chiếu lại bộ phim vui “ …THỨ BA HỌC TRÒ”. Lạ thay một kẻ trung niên  trên 40 tuổi như tôi lại bỏ thời gian ra xem lại bộ phim truyền hình này. Thằng nhóc 10 tuổi nhà tôi nó cũng nghĩ thế. Và nó hỏi tôi số kênh và thời gian phát sóng bộ phim này. Thế là nó xem và nó mê.
      Thằng nhóc này quậy lắm. Tôi phải theo dõi và “định hướng” cái tốt trong phim cho nó. Kẻo sợ thật đấy,  nếu nó cứ bắt trước những trò nghịch ngợm của các sư huynh, sư tỷ của nó trên phim. Rồi thực hành lại ở lớp, ở trường thì vợ tôi lại có dịp “viếng thăm” cô giáo như nhiều lần trước đây.
      Thế rồi, tôi và cu cậu cùng đồng hành với những nhân vật được đánh giá về mức độ thứ ba sau quỷ và ma kia.. Cu cậu chăm chú theo dõi thật, như thể chính mình đang trong cảnh quay ấy. Hình như nó còn ngưỡng mộ một số nhân vật trong phim nữa mới chết chứ. Nhất là cái thằng Hoàng Huy gì đó, đầu đảng của các trò quậy phá cùng tên với cu cậu. Xem xong mỗi tập là cu cậu có những phân tích ra trò. Và thích thú ra mặt về những lần thoát hiểm của thần tượng. Trong lúc sôi nổi, cu cậu không quên đánh mắt dò xét về phía ông già trưởng Ban tư tưởng vằn hóa gia đình là tôi… Nghĩ cũng tội nghiệp. Nó cứ phải kiềm chế. Mà theo Chu Văn Quyềnh thì không nên kìm hãm cái sự sung sướng ấy lại được. Làm sao phải giám sát nó nhỉ? Vì cuối cùng kết thúc phim cũng là sự hướng thiện của lũ quỷ với sự nâng đỡ của thầy cô giáo và giúp sức của bạn bè. Có hậu mà, cứ để cho cu cậu được xem, được bình luận phân tích. Để nó được lắng đọng dù chút chút thôi về mái trường, về lớp, về thầy cô và bạn bè tuổi học trò của chúng nó.
      Thế  là tôi không can thiệp nữa. Vì lý do ấy, lý  do cứ cho là rất sư phạm của tôi.Nó được tầm đạo qua nói chuyện với các bạn 12a1 đang tiếp bước nghiệp làm thầy sau lần về dự 50 năm ngày thành lập trường. Nhưng thật ra, còn một lý do khác. Rất chính đáng. Thời tôi đi học, cũng vậy thôi. Cũng quậy phá, nghịch ngợm. Mặc dù cách nghịch ngợm thời tôi có khác bây giờ. Đúng, có khác thật đấy….
      Năm học cuối cấp 3 ngày ấy. Ừ, đời sống còn khó khăn. Điều kiện trường lớp còn thiếu thốn. Bàn ghế nghiêng ngả. Cái gãy, cái rệu rạo. Cửa thì mất kính… Mùa đông đến, những tháng cuối năm…Gió mùa đông bắc rít qua từng ô cửa sổ . Ngồi trong lớp mà cứ như ngồi trên “đồi gió hú”. Lạnh lắm dù có ngồi sát vào nhau mà vẫn lạnh. Thời đó nghèo khó, chả có nhiều áo tốt mà có thể chống được cái lạnh trên “đồi gió hú” ấy. May ra có vài cái áo “lông Đức”, dăm cái áo da Đức hay Nga gì đó của mấy đứa gia đình kha khá như Hương (Lợi), Chi (cối), Nhung (Đức), Minh (gấu), Long (Hâm) …. còn có thể hiên ngang trước gió được thôi.
      Gió  thật …Rét thật ! Thế là mấy thằng tôi quyết thể hiện sự ga lăng vốn là bản tính của đàn ông. Nào, xông lên! Thằng có đinh, góp đinh. Thằng có tôn, góp tôn. Còn tôi thì có cái búa. Chúng tôi đã đi đóng cửa sổ cho lớp. Muốn gây ngạc nhiên và thể hiện tính Ga lăng của mình, chúng tôi quyết định đóng cửa sổ sau giờ học chiều. Mùa đông, trời mau tối lắm. Mấy thằng tay trắng học trò, đóng được mấy ô cửa sổ trống thì trời tối sầm mất rồi. Cái việc mà có bao giờ chúng tôi làm để mà quen, để mà nhanh ?
      Trời tối sầm nhanh quá, cả bọn ăn mừng thành quả  lao động của mình… đúng bằng cách sau quỷ và ma. Nhớ ...”world cup” quá..!  Chúng ta cùng chào mừng nào ! Tệ thật, tôi thì chúc mừng xuống dãy nhà xe sau qua cửa sổ từ tầng 3. Thằng Th. (Ng) và Â. (lọ)…thì liên hoan trên bàn, sàn lớp. Chúng nó còn chạy sang cả lớp bên cạnh chào mừng nữa chứ. Chỉ có thằng C (tóp) lười không đóng cửa, nhận xuất cầm cặp cho mấy đứa nên không chào mừng…
      Chết  ! … ông Tứ (kều) bảo vệ xuất hiện, và chúng tôi bị bắt. Sau này có chửỉ thằng C (tóp) suốt vì không kịp báo động để chúng tôi “ù té quyền”. Thế là sáng hôm sau. Cảnh sát trưởng Lư (hiệu phó) lên lớp. Và 3 thằng tôi (tôi chỉ nhớ 3 thằng) hiên ngang đứng lên nhận lỗi. Sau này qua cô tôi mới biết, cảnh sát trưởng không ưa cô, nên chút xíu chúng tôi ăn quả “trung bình” về hạnh kiểm do cái kiểu “giận cá chém thớt”. Đúng, sẽ không thi đại học hàng hải được năm ấy khi bị cái cháp “trung bình”. Hú vía, nếu không có cô và các bạn 12a1. Thời đó, quả thật lớp ta toàn người học giỏi nhưng mấy quả “chính trị” này thì rất cần đến cô, đến thầy. Và thế là…Một cuộc họp chi đoàn 12a1 đột xuất do cô hướng dẫn. Tôi chỉ biết mấy câu phát biểu của cô trước chi đoàn lớp 12a1 vì sau đó cô cho 3 bị can chúng tôi ra ngoài:
“…Các em đã sống với các bạn qua mấy năm. Các em hiểu được tính cách và con người các bạn. Cũng xuất phát từ tinh thần tập thể. Vì cả lớp, các bạn đã có những hành động tốt. Tuy nhiên các bạn đã mắc một sai lầm thật đáng trách… Song, đây là lúc các em thể hiện tinh thần tập thể. Đây là lúc các bạn cần các em…”
        Đúng, chúng tôi đã mắc lỗi đáng trách. Nhưng với những cánh tay cứu giúp của cô và nâng đỡ bởi các bạn 12a1 của tôi, 3 đứa chúng tôi đã thoát nạn.
      “…THỨ BA HỌC TRÒ”- đúng, thời nào cũng vậy. Tối nay, nhờ tinh thần 12a1, tôi đã kể câu chuyện này cho thằng lớn nhà tôi. Cháu đang học lớp  10. Nhưng tôi chưa giám kể cùng câu chuyện này cho thằng nhóc thứ 2. Tôi sợ cháu còn nhỏ, chưa lĩnh hội đủ tinh thần của tôi. Bắt trước thần tượng..thì chết. Nhưng tôi sẽ nói với nó trong một thời gian tới thích hợp. Nghe Ba kể chuyện, thắng đầu cười ngất ngưởng. Tôi biết rằng , qua câu chuyện , nó đã tìm ra một người bạn.
“… Ba biết con luôn coi ba là bạn, là thần tượng của con. Nhưng đừng thần tượng việc làm 26 năm về trước của ba nhé. Hãy chỉ coi đó như một trò, một lỗi lầm của những con người mà một thời họ được ví sau quỷ và ma về mức độ quậy phá, ngich nghợm..Cũng may Ba còn có cô, có 12a1 bên cạnh những ngày ấy” Tôi đã nói với cháu thế đấy.
(Tặng 12a1-Hưởng ứng “mỗi tuần một chia sẻ, một que diêm nhóm ngọn lửa 12a1”)

Chia sẻ cùng các bạn 12A1(bài của Hằng)

Bây giờ là 23h ngày 20/11, lúc này mình mới có thể đến thăm ngôi nhà chung 12a1 thân yêu để chi sẻ cùng các bạn. Hằng thay mặt các bạn Hạnh, M.Hiền đang đóng góp sức nhỏ bé của mình vào sự nghiệp trồng người, cám ơn Sơn bó hoa cùng bài thơ thật ý nghĩa này. Bọn mình thật hạnh phúc khi cả nước tôn vinh ngày nhà giáo đặc biệt ở nơi xa ấy có những bạn như Sơn vẫn luôn nghĩ về bọn giáo viên nghèo về vật chất nhưng tinh thần thì tràn đầy phải không bạn?
  Các bạn ạ! Cuộc sống có biết bao điều thú vị và hạnh phúc. Sự thú vị và hạnh phúc đó thật giản dị, điểm xuất phát của nó từ những việc rất nhỏ nếu như chúng ta biết nuôi dưỡng, nâng niu và quí trọng thì ngày càng thăng hoa cho ta biết bao điều kỳ diệu mà cuộc sống mang lại. Mình rất tâm đắc với bài phát biểu của tổng giám đốc hãng Cocacola mà Hà sưu tầm được. Đúng có những thứ mà bằng tiền ta không thể mua được đó là TÌNH NGƯỜI. Hằng thiệt thòi hơn các bạn vì mình vào học cùng các bạn sau 1 năm lúc đó mình thật trẻ con luôn luôn mặc cảm tự ti khép mình lại chính vì vậy được các bạn đặt cho một biệt danh "Hằng điệu".
  Các bạn ạ có lẽ rằng khi đọc những điều này mà bấy lâu nay có thể các bạn 12a1 không biết. Hôm nay mình sẽ viết ra mong các bạn hãy hiểu hơn cô giáo của chúng mình. Thật ra cô giáo của chúng mình rất tình cảm và yêu những đứa con 12A1. Trong tận đáy lòng mình rất muốn được gọi cô bằng Mẹ. Có lẽ mình vinh dự hơn các bạn rất nhiều là có những ngày tháng ở bên gia đình của cô. Cô dạy mình nhiều thứ lắm nào là móm cà chua nhồi thịt, cá hấp, thịt bò mua thế nào là ngon? mua ở đâu? Trong gia đình để cuộc sống không bị xáo trộn thì không được cho bất cứ người "đàn bà" lạ nào sống cùng gia đình mình...(Điều cô dặn mình từ lúc cô vẫn còn hạnh phúc bên thầy)Nên những lúc vất vả nhất khi con còn nhỏ mình vẫn cố gắng thu xếp công việc con cái, gia đình nhỏ của mình. Mình rất tâm đắc vói lời một bài hát" Cha mẹ cho con một hình hài, thầy cô cho em cả kiến thức" Mình mong các bạn nếu có dịp hãy đến với cô - cô không lạnh lùng như một số bạn nghĩ đâu. Sáng nào cô cũng uống cafe đen không có sữa và ăn sữa chua không đường, uống trà xanh 0 độ.
  Sđt bàn của cô: 0313731425. Sdd: 0975728047.
  Thôi tạm biệt các bạn nhé chúc các bạn của Hằng sức khoẻ - hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.

Khoảng khắc đáng yêu P2(bài của Lan)