Trang

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

CHUYÊN VỀ MỘT CÔ GIÁO (Bai cua Ha)


CHUYÊN VỀ MỘT CÔ GIÁO


50 NĂM ngày thành lập trường. Tôi trở về với đầy niềm vui và cảm xúc.
50 NĂM ngày thành lập trường. Nhưng tâm niệm và trái tim tôi chỉ nghĩ rằng tôi lại được về thăm cô. Để được thấy niềm vui từ ánh mắt sâu thẳm trong bóng dáng cô gầy, trên mái đầu cô đã điểm bạc sương gió thời gian. Lưng cô đã có dấu hiệu tuổi tác, dấu hiệu của gánh nặng cuộc đời. Cô mừng lắm khi tôi lại về thăm cô. Nhất là những dịp như thế này. Thằng học trò nghèo mà gần 30 năm trước cô hay quan tâm và giúp đỡ.

Con hiểu... Nhưng con cũng đã làm cô buồn. Những tháng ngày ấy...

Ngày ấy, được sự hỗ trợ của một số phụ huynh học sinh. Cô thi thoảng tổ chức cho lớp con đi thăm quan, dã ngoại để xả hơi trong điều kiện học tập căng thẳng của môi trường ghanh đua học tập của lớp, của trường. Vui lắm, nhưng lần nào con cũng vắng mặt....

Ngày ấy, những năm cuối cấp 3, chuẩn bị thi vào đại học. Cô tổ chức bồi dưỡng cho chúng con bằng các lớp học luyện thi. Bổ ích lắm, vì ngoài cô là một giáo viện nổi tiếng của Thành Phố, cô còn mời được rất nhiều thấy cô giáo dạy giỏi khác.Và sau một thời gian con lại không đi học....

Cả hai cô trò mình đều hiểu nguyên do. Nhưng lúc ấy không ai nói ra cả...

 Hơn 20 năm sau.....Nước mắt hạnh phúc đã rơi trong vòng tay cô trò nghỉa tình ấm áp...

" Con xin lỗi cô ! Con biết rằng cứ đến cuối tháng đóng tiền học. Cô bảo con về trước.... Sau đó, con biết, cô đóng tiền giúp con nhưng cô không muốn con thấy... Mổi lần lớp đi chơi dã ngoại. Cô cũng vậy, ngầm giúp mà không muốn con biết.....Con cảm ơn cô ! Nhưng sao lúc đó, biết cô giúp mà con không dám nhận. Con còn trẻ con quá, mười mấy tuổi với cái suy nghĩ của một thằng bé nghèo."

"...Cô xin lỗi con ! Ngày ấy cô cũng nghèo. Nhưng cô đã theo dõi và nhận ra ... Cô biết và muốn giúp đỡ con... Nhưng cô đã không hiểu con, cậu học trò nghèo của cô lúc đó. Cô đã lấy mất sự tự trọng của con. Đáng lý ra cô nên nói thẳng với con về sự giúp đỡ của mình.."

Và nước mắt vẫn rơi rơi trong vòng tay cô trò những ngày này. Và như càng ấm áp hơn khi điểm tô cho hình ảnh đẹp đó là những nụ cười rạng rỡ...Một của Bà giáo tuổi trên 70 mươi.. Và một của cựu học trò nghèo nay tóc cũng điểm bạc...

50 NĂM ngày thành lập trường. Cũng là những ngày của tháng 11, ngày hội của thầy và trò. Tôi về thăm cô giáo của tôi...

8 nhận xét:

  1. Ngày 20/11 năm nay chắc cô giáo già của 12a1 cúng ta sẽ vui hơn mọi năm khi 12a1-1984 cưng của cô ngày nào đã có nhiều suy nghĩ & hành động khác trước nhiều. Tôi cũng xin góp một cánh hoa chúc mừng cô và các học trò 12a1-1984 những người tiếp bước con đường của thầy cô trên bục giảng thật sung sức và thành công. Tinh thần ngày 20/11 luôn được trân trọng!

    Trả lờiXóa
  2. Bài này cảm động quá! Chắc chắn là điều chưa ai hoặc rất ít ai đã được nghe. Đọc xong thấy thương và yêu cô hơn, bù cho những năm tháng đi học chỉ thấy cô quá nghiêm khắc, lạnh lùng đôi khi khiến học sinh không dám gần gũi.

    Hà thân mến, nếu bạn đã từng nghĩ mình là cậu học trò nghèo thì hãy nghĩ rằng bạn là cậu học trò nghèo may mắn. Tình cảm cô giành cho bạn chắc chắn là nguồn động viên lớn cho dời học sinh của bạn.

    Trả lờiXóa
  3. Xuyến nhận xét rất sâu sắc và tinh tế. Bài viết chân thật, cảm động xứng đáng là món quà đẹp tăng cô .

    Sơn tím.

    tránh lỗi hang noi bạn hỏi lại Hà, trước nó cũng bị lỗi này và khi đăng nhận xét bạn đề tên bạn luôn. Thân

    Trả lờiXóa
  4. Đúng, Hà ten thật là may mắn khi được cô giành cho tình cảm đặc biệt như vậy.
    Còn mình, nhớ mãi ngày ấy lớp mình may đồng phục (áo kẻ carô nhỏ), mình nhớ không lầm thì bạn Hà cũng có cái áo đó, vậy là còn hơn mình rồi. Lúc đó mình cũng rất muốn được mặc nó như các bạn, nhưng do hòan cảnh mình đã không có để mặc. Mỗi lần nhìn thấy các bạn trong trang phục đó mình lại chạnh lòng...

    Trả lờiXóa
  5. Malang thang à, Bạn tuyệt lắm đó. Khi nhìn lại một số bức ảnh cũa Lan và Chinh, tôi cũng nghĩ về bộ áo đồng phục ấy, kẻ karo, do m5 ban M Huyền giúp lớp. Hôm 50 năm về trường cô cũng nhắc về chuyện này. Mình nhớ lúc ấy thầy Tùng hỏi mình sao không may kiểu đuôi tôm hay Bu rông..mà cứ may bình thường vậy ?
    Bạn tuyệt lắm Maylangthang ạ. Đó là những kỷ niệm, cảm xúc khó quên. Không thể quên được, bạn tuyệt lắm, đã làm rất tốt việc lưu giữ kỷ niệm đấy! Lúc bấy giờ nhiều người trong hoàn cảnh rất khó khăn, nghèo khó. Như bạn và tôi. Nhưng bạn có đồng ý rằng chúng ta rất giàu về cảm xúc phải không maylangthang?

    Trả lờiXóa
  6. Đúng, Hà ten thật may và happy khi nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của cô trong giai đoạn ấy.

    Tuy nhiên , hôm qua tôi có gặp một cựu HS Thái Phiên trên mình mấy khóa, một trong những học trò nghèo và rất cưng của cô (người thi ĐH đạt 10 điểm Hóa và cô tặng 1 va ly - Người mà trước đây đã có lần được mời nói chuyện với lớp mình). Mình nói chuyện về trường, về cô và được anh ta nói rằng anh ta cũng là một học trò như Hà ten và hình như năm nào cô cũng dành sự giúp đỡ cho một HS nghèo như vậy. Thất đáng quí !

    Trả lờiXóa
  7. Mình đọc chuyện của các bạn, mình thấy hay lắm

    Trả lờiXóa
  8. Ô ! thế là đã gặp được Nga vũ sau 26 năm . Mặc dù chỉ được gặp ảo trên diễn đàn. Tuy nhiên nhìn mấy dòng gửi gắm của Nga trên diễn đàn này tôi đã vui.
    Ghé thăm đều và tham gia cho vui nhé!

    Trả lờiXóa