Trang

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

GỬI NHỮNG BẠN CÓ ĐÔI GIAI - Trần Hải Thanh

Các bạn có con hai trai thân !
Nhân ngày 01-06 chia sẻ cùng các bạn một số câu chuyện của con trai thứ 2 của tớ nhé và sau này còn mong có cứu trợ khi bị qua mặt nhiều quá không kiểm soát được.
Lớp một:
1/NGÀY KHAI TRƯỜNG ĐẦU TIÊN
Bố mẹ rất muốn biết con cảm nhận ngày đặc biệt này như thế nào.
Mẹ: - Hôm nay ở trường con có vui không?
Con: - Vui lắm mẹ ạ. Con với bạn bên cạnh nói bao nhiêu chuyện về siêu nhân.
Mẹ!!! - Thế con có biết trên sân khấu có gì diễn ra không?
Con( nghĩ một tý): - À! Có nhiều người lớn phát biểu. Nhưng sao ai
cũng bắt đầu bằng câu:" kiến tha các vị đại biểu" , sao lại nói như
thế?
Bố: "Đúng rồi họ nói chán quá nên kiến muốn tha họ đi"

2/ SAU BUỔI KIỂM TRA HỌC KỲ 2

Con: - Mẹ ơi, hôm nay con thi mệt quá mẹ ạ.
Mẹ: - Bài khó con cần phải nghĩ nhiều a?
Con:- Không phải, cô giáo coi thi cứ tý lại quay xuống nhìn con. Nên con phải đổi tay viết liên tục, mệt quá.
Thì ra là vậy, lúc nào cô không nhìn thì viết tay trái, khi thấy cô
quay về phía mình lại phải chuyển tay phải viết không sợ cô mắng.

Lớp 2:

1/ CÓ NÊN LẤY VỢ HAY KHÔNG?
Thấy cậu chuẩn bị lấy vợ, mua sắm rất nhiều thứ. Cháu nói với cậu:
- Cậu nên lấy vợ là đúng. Cháu nghĩ rồi, mai kia cháu lớn là lấy vợ ngay.
Lấy vợ là sướng lắm, về nhà không phải làm gì cả, chỉ ngồi xem ti vi
đọc báo thôi. Không lấy vợ, chẳng có ai nấu cơm cho mình ăn.
Cậu: Đúng quá rồi, thế mà cậu không nghĩ ra sớm nhỉ.

Một thời gian sau. Trong lúc hỏi mẹ liên khúc từ vấn đề này sang vấn
  đề khác, đột ngột nói:
- Sau nay con không lấy vợ đâu.
- Sao lại thế? - Mẹ ngạc nhiên
- Có vợ là phải có con. Mà có con thì nó sẽ hay hỏi nhiều như con bây giờ. Mà con sẽ không biết trả lời như mẹ trả lời con đâu. Tốt nhất không nên lấy vợ nữa.

2/ MAY QUÁ!

Thấy mẹ đến đón, hớt hải chạy từ trong trường ra, mếu máo: " Mẹ ơi! Con để cái cặp ở trong góc sân trường, con chạy chơi có tý mà quay lại không thấy đâu. Con tìm khắp trường rồi mà không thấy đâu. Con báo bác bảo vệ rồi, bác ấy không tìm mà còn mắng con là "không chịu giữ cặp"
" Vì cặp mới mang đi hôm đầu tiên, con không để ở ghế đá nơi có nhiều , bạn ngồi thì ai đó người ta tham đi qua là xách mất thôi. Mẹ chỉ lo con phải viết bù bài tập nhiều thôi."
Tối, sau một hồi kiểm kê lại sách vở trên giá, reo lên:
" May quá, vẫn còn quyển sách bài tập tiếng việt."
( Trời ơi! Mất cả cặp sách trong đó bao nhiêu SGK, vở vậy mà vẫn may)

Lớp ba

1/ MÈO VÀ CON
Con với con mèo nhà bà ngoại là đôi bạn thân đấy mẹ ạ. Hôm qua, nó ngắm con rất lâu.Chắc là để ngày mai nó làm bài "tả về người bạn thân" đấy mẹ a.

2/ĐỔI CHỖ NGỒI

Đón con, thấy mặt dài như cái bơm. Mẹ hỏi:
- Hôm nay con lai làm gì để cô giáo phạt a?( vẫn thường xảy ra mà)
- Không, hôm nay cô chuyển con sang chỗ khác ngồi.
- Thế thì tốt chứ sao, ngồi chỗ cũ nói chuyện trong giờ nhiều quá cô
phạt mãi không sửa thì phải chuyển là đúng rồi.
- Nhưng ngồi xung quanh con toàn bạn học dốt hơn con.
- Thế thì sao? Mẹ thấy không có vấn đề gì đâu.
- THế mới chán chứ. - tự nói nhỏ một mình- "Thế là từ nay mình lại phải tự học  bài rồi."
- Hoá ra, từ trước tới nay con toàn nhìn bài bạn a?
- Bài nào khó con ngại nghĩ lắm, nhìn một tý ấy mà, có sao đâu.

Lớp bốn

1/ TẬP LÀM VĂN
Đề bài:" em hãy kể một câu chuyện cổ tích và nêu cảm nghĩ của mình"
Con kể về "Sự tích hồ Ba Bể" có đoạn như sau:
Đêm đến hai mẹ con tỉnh dậy thấy bà lão( mình cho ở nhờ hồi chiều) biết thành con giao long sáng loà một góc nhà. Hai mẹ con sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ:" thôi kệ, sống thì sống, chết thì chết, cứ ngủ đã."

2/ BẠN GÁI

Mẹ hỏi anh lớn:
- Con trai mẹ đã có bạn gái chưa? Hôm rồi đi họp phụ huynh cô giáo CN nói lớp con nhiều bạn đã biết yêu rồi.
- Con chưa- Con lớn trả lời
- Con thì có rồi- Con bé vội nói ngay
- Thế bạn con học cùng lớp a? hay những em con hay chơi trong lúc đợi mẹ đón?
- Đó là việc riêng của con, mẹ không được hỏi
Mẹ tắt điện , đành nói: - Ừ, con không muốn nói thì thôi.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

CHÂN DUNG HAI THẰNG CON TRAI

P/S: Mạn phép 2 nhóc của tôi khi đăng những bức ảnh đặc thù này. Mặc dù theo 2 con thì còn nhiều bức ảnh đẹp hơn. Song vì chủ đề và ý tưởng của người viết nên xin phép 2 con cho Ba được  thoải mái “sáng tác” nhé! 


Anh nghiêng – Em sấp như “CÁI BANG”…
Tôi thích kiểu thằng em “ Khéo gói thì no, khéo co thì ấm”… Rất tiết kiệm không gian !

Thằng anh, giống Ba… Bóng đá là nỗi đam mê…!



Cũng dăm ba lần chiến thắng ở các giải cấp quận & thành phố….
Luôn được trao áo  số 10 đích thực và là thủ lĩnh trên sân….

Năm 14 tuổi (2009) đã được chuyển nhượng và đá dưới màu áo của công ty Ba , đội bóng “K”FC

Giống Ba, biết chọn chỗ đứng tốt…

Hiện tại cháu cao 1,74 m. Sang năm lên lớp 11. Sologan cháu dùng trên các forum của trường: “ĐỪNG ĐI QUA THỜI GIAN MÀ KHÔNG ĐỂ LẠI DẤU VẾT”. Cũng không tệ, nhưng ba mẹ đều nhận thấy cháu có vẻ hơi gồng mình một chút. Nhưng tuổi trẻ cũng nên phải vậy, cố gắng! Ba mẹ đang cố đợi xem có cái vết nào của cháu không đây!


Cháu thứ hai là thằng bé 10 tuổi sang năm học lớp 5. Nghịch ngợm, không lớn kịp nghịch. Có khả năng ứng biến. Viết tay trái (chữ viết thì… Ối giời ui!). Thích đủ thứ, nhất là chơi. Các môn thể thao đều có thể chơi tốt, bóng đá cũng là đam mê.  Rất khó tìm ra bức ảnh chụp bình thường của cháu ..... Có cái ảnh trông rất giống đội quân “CÁI BANG”… Muốn chụp ảnh à, xin mời….




Trừ khi được yêu cầu trước khi cho “phá cỗ”… Ngoan ngoãn chờ đợi !
Và chuẩn bị “phá cỗ”…

Hay lúc theo Bà ra thăm mộ Cụ…. Nghiêm trang & thành kính !

Bắt trước anh, sologan của cháu là “ ĐỪNG SUY NGHĨ, HÃY CẢM NHẬN”.  Trời, riêng sologan ấy trong giai đoạn này, cu cậu bao biện được khối khi bị điểm kém, không tập trung học như cô giáo hay “khen”. Ví dụ “Mẹ ơi hôm nay cả lớp được cô khen, thưởng kẹo, con không có….” Mẹ nó nói “Thế con không ngoan, không học  giỏi à?” – “Vâng! Mỗi mình con không có kẹo. Mẹ mua cho con một cái…!” – Bó tay chấm com… Kẹo gì mà chả là kẹo, cần gì phải suy nghĩ!.
Ai kén rể ham chơi… Xin mời !
HCMC 24/5/2011- Nguyễn Văn Hà

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Người Hải Phòng

Trong vùng Tam Đảo thuộc tỉnh Quảng Tây, bên Trung Quốc có 3 làng người Việt . Tài liệu tại địa phương cho biết họ đã rời Việt Nam và định cư tại đây trên 400 năm. Tuy nhiên, đồng bào Việt vẫn giữ gần như hầu hết các nét đặc thù của dân tộc Việt mặc dù áp lực đồng hóa thường trực của văn hóa Trung Hoa.
Bác sĩ Lê Văn Lân đã đi thăm tận nơi 3 làng Việt bên Tầu vẫn được sống như tự trị ở vùng duyên hải Quảng Tây. Tên ba làng đó là Ô Vĩ, Vu Đầu, Sơn Tâm, thuộc huyện Giang Bình, quen gọi là Kinh Tộc tam đảo. Dân trong ba làng vẫn giữ tiếng nói, kiểu ăn mặc, phong tục Việt, vẫn ăn tết, hát dân ca cổ truyền, dùng đàn bầu, đàn nhị, sáo, trống, cồng. Đồ ăn của họ thì cơm vẫn là chính, dùng nước mắm, lại có xôi chè, bánh tráng nướng, bún riêu, bún ốc. Họ vẫn dùng chữ nôm, và dĩ nhiên cũng nói tiếng Tầu địa phương.
Mỗi thôn làng có một ông thôn đứng đầu, và ông kiểm phụ trách. Nghĩa là họ còn giữ phong tục và chữ viết kỹ hơn cả người Việt mình bây giờ. Sách Dân Tộc Từ Điển của Thượng Hải xuất bản năm 1987 cho biết đây là nhóm thiểu số người Kinh, trước gọi là Việt giống Lạc Việt. Thế kỷ 16 họ di cư từ vùng Đồ Sơn (Hải Phòng) đến đây.
Tại sao họ đã đến đây? không rõ. Có thể vì vua Lê Tương Dực (1510-1516) bê tha, loạn lạc đói khổ khắp nơi, nên họ phải đi tìm chỗ sống. Nếu vậy thì họ là lớp thuyền nhân thứ hai trong lịch sử Việt Nam. Đợt thuyền nhân thứ nhất là tôn thất nhà Lý tên là Lý Long Tường do việc nhổ cỏ tiệt gốc của Trần thủ Độ mà phải tỵ nạn sang Triều Tiên, và đã trở thành một tướng giỏi được Triều Tiên xây tượng tôn kính. Dân Việt con cháu nhà Lý tại Triều Tiên vẫn còn đền thờ tổ tiên và giữ nghi thức hành lễ bằng ba hồi chiêng trống tưởng nhớ quê hương.
Các bạn sẽ cảm động khi nghe các thanh thiếu niên nam nữ hát những nhạc phẩm Việt Nam như Qua Cầu Gió Bay, hay Khúc Hát Ân Tình  tuy nhiên cảm động nhất là được nghe lời ca của  bốn ngàn năm lịch sử Việt Nam được hát trên đất Trung Quốc bởi những người con tha hương.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Ý nghĩa của cuộc đời: "Nhảy Múa dưới cơn mưa"


Lúc đó khoảng 8;30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn.
Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái.
Ông cụ nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.
Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngồi chờ vì tôi biết phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông.
Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ hoài... nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ, vì lúc đó tôi cũng không bận với một bịnh nhân nào khác cả. Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ.
Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ, tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có một cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phải không? Ông nói không phải vậy, nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà cụ vợ của ông ở đó.
Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bịnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi).
Khi nói chuyện, tôi có hỏi ông cụ là : Liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trễ một chút.
Ông cụ nói :
Bà ấy không còn biết ông là ai nữa... và đã 5 năm nay rồi... bà không còn nhận ra ông nữa.
Tôi ngạc nhiên quá... và hỏi ông cụ:
"Và Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng - mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa?"
Ông cụ mĩm cười, vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói:
"Bà ấy không còn biết tôi nữa... nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai mà."
Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc... Tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ:
"Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!"
Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn.
Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và... sẽ có hoặc không...
Mỗi ngày bạn nhận được rất nhiều email và phần lớn là chuyện vui hoặc chuyện khôi hài, nhưng thỉnh thoảng cũng có những email mang theo những thông điệp có ý nghĩa như thế này. Và hôm nay tôi muốn được chia sẻ thông điệp này với các bạn.
Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được.
Tôi hy vọng bạn chia sẻ ý tưởng này với những người mà bạn yêu mến.
"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa" .
Minh Huyền (Sưu tầm)

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

Bà Lê Chân và sự hình thành lên đất Hải Phòng


Cách nay 2000 năm một người phụ nữ xinh đẹp và anh hùng được sinh ra . Người phụ nữ ấy tên gọi Lê Chân  đã khai sinh ra miền đất có tên Hải Phòng.
Bà Lê Chân quê ở làng An Biên – một làng cổ xinh đẹp bên dòng sông Kinh Môn hiền hòa . Ngôi làng tựa vào núi Vẻn (nay thuộc thôn An Biên, xã Thủy An, huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh ). Theo thần tích đền Nghè, cha Lê Chân là Lê Đạo và mẹ là Trần Thị Châu. Bà là người có nhan sắc, giỏi võ nghệ lại có tài thơ phú nên tiếng đồn đến tai thái thú nhà Hán là Tô Định . Y toan lấy bà làm thiếp nhưng bị cha mẹ bà cự tuyệt . Chính vì thế họ đã bị sát hại. Lê Chân phải bỏ quê theo dòng Kinh Môn rồi xuôi song Cấm  ra Biển Đông , đến vùng An Dương – mảnh đất ngã ba sông Tam bạc và  sông Cấm , thấy địa hình, đất đai thuận lợi bà dừng lại lập trại khai phá. Cùng với thân quyến và người làng mà bà cho đón ra, Lê Chân phát triển nghề trồng dâu, nuôi tằm và đánh bắt thủy hải sản tạo nên một vùng đất trù phú. Nhớ cội nguồn, bà đặt tên thôn là thôn Vẻn sau đổi thành An Biên trang. Cùng với phát triển sản xuất, bà chiêu mộ trai tráng để luyện binh và được sự ủng hộ của nhân dân quanh vùng. Binh sỹ của Lê Chân được huấn luyện chu đáo và có sở trường về thủy trận. Con phố Cát Dài bây giờ có tên từ thời Lê Chân. Đây là bãi cát rất dài  Lê chân thường dùng để luyện quân thủy bộ . Bến nước neo đâu tàu thuyền của bà ngày xưa ở trước cửa chợ Vẻn – chính là nhà hát lớn Hải Phòng ngày nay.
Năm 40, khi Hai Bà Trưng đứng lên dấy nghĩa giành nền độc lập cho dân tộc, bà đem theo binh lính gia nhập quân khởi nghĩa của Hai Bà. Trong các trận đánh, bà thường được cử làm nữ tướng quân tiên phong, lập nhiều chiến công. hiển hách . Sau khi thu phục 65 thành, Đạp đổ ách đô hộ giặc Hán. Tô Định cút về phương Bắc,  Lê Chân  được Trưng Vương phong là Thánh Chân công chúa, giữ chức chưởng quản binh quyền nội bộ, đứng ra tổ chức, luyện tập quân sĩ, tăng gia sản xuất trấn giữ Hải Phòng - Cửa biển giữ nước. Đồn binh của bà được Trưng Vương phong là Hải tần phòng thủ .  
Năm 43, Đại Hán quyết tâm trả thù những nghĩa sỹ nước Việt , chúng cử viên tướng bất khả chiến bại , lão luyện dụng binh đưa quân sang xâm lược. Viên tướng đó đã được Trung Quốc phong thánh - đó là Phục ba tướng quân- Mã Viện .
Quân Việt chống cự không nổi với đòan quân thiện chiến hùng hậu , Hai Bà trầm mình xuống dòng Hát Giang  tự vẫn. Lê Chân cũng mất năm đó .
Theo truyền thuyết dân gian, trong các lễ hội, ngày 8 tháng 2 âm lịch là ngày sinh và 25 tháng 12 âm lịch là ngày mất của Lê Chân. Vật phẩm cúng bà không thể thiếu bát canh bánh đa cua bể là món sinh thời bà rất thích.
Nhớ ơn công lao bà, người Hải Phòng lập đền thờ phụng Các vua đời sau cũng có chiếu phong bà là Thượng đẳng phúc thần công chúa.
Tương truyền rằng sống khôn chết thiêng. Khi bà gieo mình xuống sông thì hoá đá trôi trên mặt sông Kinh Thầy. Từ đoạn sông vùng Đông Triều quê cũ của bà đến bến Đá (nay là bến Bính) thì bập bồng xoay tròn trên mặt nước. Nhân dân làng An Biên biết bà đã hiển thánh, liền rủ nhau mang đòn, chão ra sông vớt và khiêng đá thiêng về. Khiêng đến khu vực Đền Nghè hiện nay thì trời bỗng nổi cơn giông gió, chão đứt. Dân làng bèn chọn khu đá rơi ấy để dựng đền thờ bà. Đền Nghè .
Ngày nay đã thành phong tục . người Hải Phòng ăn đâu làm đâu khi về quê hương đều về đền dâng hương lên bà cầu khấn bà phù hộ cho những người con Hải Phòng chân cứng đá mềm , hiên ngang bất khuất cho xứng là con cháu BÀ LÊ CHÂN.


Nhớ ngày giải phóng Hải Phòng.
Văn Thánh , 13/5/2011
Linh Sơn

Chú thích : 
1/Về tên gọi Hải Phòng có mấy giả thuyết :
  • Tên gọi rút ngắn trong cụm từ Hải tần phòng thủ, của nữ tướng Lê Chân đầu thế kỉ 1.
  • Tên gọi rút ngắn từ tên gọi của một cơ quan đời Tự Đức trên đất Hải Dương: Hải Dương thương chính quan phòng
  • Tên Hải Phòng có thể bắt nguồn từ ti sở nha Hải phòng sứ hay đồn Hải Phòng do Bùi Viện lập từ năm 1871 đời Tự Đức.  
2/Bên lãnh thổ Trung Quốc , vùng Quảng Đông, Quảng Tây có rất nhiều đền thờ Hai Bà Trưng và các nữ tướng như Bát Nàn, Lê Chân. Không hiểu đó là vùng lãnh thổ xưa kia của nước Việt cổ hay do dân Trung Quốc khâm phục những phụ nữ anh hùng Đất Việt nên lập đền.

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

CÁI HỘP LIÊN LẠC CỦA CỤ CỐ TỔNG

(Tặng Ông Tổng Biên Tập và độc giả 12A1 sau nửa năm ý tưởng kết nối và ra mắt Blog Lớp mình)


Mới sáng sớm ra thằng bé hàng xóm đã chạy vào tớn tác khoe với mẹ nó:
“Mẹ ơi, hôm nay cụ Cố lại làm sao ấy, cụ vẫn ngồi im thin thít như vậy !?”
Mẹ thằng bé mỉm cười xoa đầu nó:
“ Ừ, chắc cụ lại ra ngồi hóng mát đó con…”
Nói xong, chị khẽ lắc đầu và thở dài một mình.

Đã gần một tháng nay rồi, cụ Cố Tổng nhà bên cạnh cứ sáng sớm lại mang chiếc ghế nhỏ ra kê ở sát cổng, dưới bóng cây trứng cá già. Cụ cứ ngồi vậy cho đến lúc mặt trời chếch bóng, hắt ánh nắng gắt chói chang tầm mắt. Cụ lại chậm chạp, còng lưng mang chiếc ghế để lại đúng chỗ cũ, cạnh cái bàn uống nước nhỏ đưới hiên nhà. Ở đó đã có sẵn một gói sôi nhỏ và một bình nước chè xanh mà cô con dâu vội vàng chuẩn bị bữa sáng cho cụ trước khi đi làm.
Ngôi nhà năm gian rộng quá mức khi hầu hết thời gian sống sống trong đó là một cụ già trên 80 tuổi. Nói chính xác là 80 tuổi một tháng mười ngày thì phải. Đúng rồi, ngày mừng thọ 80 của cụ đúng vào mùng 7 tháng trước. Nghe nói thân sinh ra cụ trước đây đã làm đến chức tổng cốc gì đó. To lắm! Vì vậy cụ chẳng thèm đi đâu, mặc dù con cháu cố thuyết phục. Cụ Cố cứ một mình với cô con dâu cả chăm nom nhà thờ và vui thú với vườn cây sau vườn…
Thế mà đã hơn một tháng rồi đấy. Cái ngày mừng thọ của cụ Cố Tổng thật là vui. Con cháu về đông lắm. Có cả mấy người từ tận Sài Gòn ra. Còn trên tỉnh thì hầu hết đều có mặt. Hôm đó cụ Cố Tổng mặc một bộ áo dài màu đỏ. Cụ đội khăn xếp trông rất oách. Sau một số thủ tục trên bàn thờ tổ trang nghiêm đặt giữa nhà. Cụ Cố Tổng được bố trí ngồi ở vị trí trung tâm trên một chiếc ghế salon lớn. Trông cụ nghiêm nghị như những ông vua, ông quan thời trước vậy. Cụ cứ ngồi nguyên ở đó. Con cháu lần lượt xếp hàng vào chúc chúc, mừng mừng cụ. Có cả các ông ở Ủy Ban Xã cũng như hội người già cũng đến chúc mừng cụ Cố và chia vui với con cháu của cụ. Bà con trong xóm cũng tíu tít sang mừng cho cụ. Có mấy ai trong xóm này mà thọ cao như cụ, để đến tuổi này con cháu đầy đàn Nam Bắc về xum họp mừng thọ cụ.  Có cả mấy chiếc xe ô tô bóng loáng . Nghe đâu ở mãi trên tỉnh, bạn bè làm ăn với con cháu cụ cũng đánh xe về chúc mừng cụ. Họ xuống xe, tuy hơi muộn một chút nhưng sang trọng và quan cách. Họ đi đứng khệnh khạng, chắc đi đường xa mệt mỏi lắm. Mặt mày ai nấy đỏ hoe như say nắng. Mọi người rẽ ra, họ vào bắt tay cụ lắc lắc và nhét vội vào tay cụ những cái phong bì dày cộp…
Đám trẻ con trong xóm được một bữa lác mắt. Toàn người đẹp và sang trọng. Chúng tò mò leo trèo lên những chiếc ô tô láng bóng. Có thằng trơn trượt ngã lăn quay trong tiếng cười trêu ghẹo của lũ bạn. Có thằng sau đó ngã dúi dụi khi bất chợt bị mấy ông tài xế gớm ghiếc rượt đuổi…Đến giờ làm lễ mừng thọ cụ Cố Tổng, chúng nối đuôi nhau len lỏi giữa đám đông vào khu vực trung tâm. Gần cụ Cố để ngắm nhìn cho rõ hơn. Cụ Cố quí chúng nó lắm, mặc dù chúng hay nghịch vườn cây của cụ. Cụ bảo người nhà mang bánh kẹo ra chia cho chúng nó. Ngon thật! Đúng là bánh kẹo trên tỉnh có khác. Chúng mừng reo, tranh cướp làm náo loạn cả đám mừng thọ cụ Cố.
Giữa trưa hè oi bức. Hơi người hầm hập, không khí trong nhà càng trở nên oi ngạt hơn. Người nhà phải huy động mất cái quạt máy vào gần khu vực cụ Cố. Chắc cụ Cố bị ngộp thở. Gió quạt thổi tung vạt áo dài của Cụ Cố, làm rơi cả khăn xếp của cụ… Người nhà phải ổn định lại trật tự. Những tiếng quát mắng mấy đứa trẻ con xuất hiện liên tục, dù rằng  có những tiếng can ngăn yếu ớt của Cụ Cố : “ Kệ chúng nó, trẻ con mà!”
Cuối cùng thì Lễ mừng thọ cụ Cố Tổng cũng kết thúc. Lúc đó cũng gần tối rồi. Bà con lối xóm ra về hết. Mấy ông khách sang trọng trên tỉnh về sớm hơn. Chỉ còn lại con cháu trong nhà của Cụ. Cụ Cố trông có vẻ rất mệt mỏi. Gần một ngày làm ‘quan” mà lại. Nhưng ánh mắt cụ vui lắm. Cụ bảo đứa cháu giúp cụ thay bộ quần áo ở nhà cho mát. Con cháu cụ can mãi, bảo cụ cứ mặc thế cho đẹp để con cháu chụp nhiều ảnh làm kỷ niệm. Cụ vui vẻ nói:
“ Các con cho ông thay bộ quần áo này cho mát mẻ. Ông muốn thoải mái để ngồi nghe các con nói chuyện được lâu hơn. Được gặp con cháu đông đủ như vầy là ông vui nhất rồi…”
Thế rồi cụ Cố cũng được toại nguyện. Con cháu cụ vui vẻ, nói nói, cười cười. Họ ngồi quây quần xung quanh bốn cái chiếu trải giữa nhà. Lúc này bàn ghế được dọn vào một góc. Còn duy nhất cái ghế cụ Cố Tổng đang ngồi. Họ vui vẻ cụng ly, chuyện trò rôm rả. Bàn bàn , bạc bạc. Có cả những tiếng dặn dò, những lời nhắn nhủ. Họ còn rất nhanh vạch kế hoạch mừng thọ 85 tuổi của cụ Cố Tổng. Họ sẽ lại quây quần , mừng cụ đại thượng thọ…
“Con tặng ông chiếc điện thoại này. Ông cứ luôn mang bên người. Lúc nào cần ông có thể gọi và nhận điện thoại được, đỡ phải đi lại vất vả” – Thằng cháu đầu thay mặt con trai thứ hai của cụ trao chiếc điện thoại cầm tay cho cụ.
Cụ Cố Tổng run run nhận chiếc điện thoại di động từ thằng cháu đích tôn. Nó trở thành đích tôn của cụ Cố  vì ông con cả của cụ là liệt sỹ ở chiến trường Căm Bu Chia năm nào chỉ để lại cho cụ một đứa cháu gái cũng vừa muộn lấy chồng cùng xóm và một cô con dâu đang công tác tại hội phụ nữ huyện.
“Cái hộp này sử dụng ra sao!?” – Cụ cố giọng run run hỏi nhẹ. Mắt cụ hết nhìn chiếc điện thoại lại ngước lên nhìn thằng cháu đích tôn trong tiếng cười vang của mọi người.
Con cháu cụ, người suýt soa, gật gật cái đầu tán thành, kẻ thèm thuồng tiếc rẻ…Cô con dâu cụ không nói câu nào, lẳng lặng lấy tay gạt nước mắt vội vàng khuất vào đêm hè của một vùng quê miền duyên hải….

….Chị hàng xóm vội vàng đóng cửa, dắt thằng con lên năm sang nhà cụ Cố Tổng. Lúc ấy khoảng 10 giờ sáng. Cụ Cố Tổng đã mang cái ghế nhỏ vào hiên nhà.
“Cụ có khỏe không. Con ngoan chào cụ Cố Tổng đi nào!” – Chị hỏi thăm cụ Cố và nựng thằng bé.
“Con chào cụ Cố Tổng ạ !” – Thằng bé khoanh tay ngoan ngoãn chào cụ CốTổng.
“Chà, bé Nam của cụ ngoan lắm” – Cụ Cố Tổng tay mân mê chiếc điện thoại vui vẻ nựng thằng bé.
“Con mang sang biếu cụ mấy củ khoai cụ ăn lấy thảo” – Chị hàng xóm mời cụ.
“ Chà, ăn khoai lang mà uống với chè xanh là ngon lắm đó. Mời chị ngồi chơi, cùng ăn cho vui” – Cụ Tổng vui vẻ đáp lễ. Bỏ chiếc điện thoại xuống bàn rót nước mời chị hàng xóm.
“Trời, cụ Cố Tổng có chiếc điện thoại đẹp quá” – Chị hàng xóm cầm chiếc điện thoại và suýt xoa.
“Ừ, thằng cháu đích tôn  nó tặng ông đấy. Cái này nghe nói không cần dây cắm. Càng gần càng dễ nhân sóng hơn. Ở cổng chắc dễ nhận hơn trong nhà con nhỉ!?”
Chị hàng xóm nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Chị khẽ quay đầu liếc mắt ra ngoài cổng , nơi cụ Cố Tổng sáng sáng vẫn mang chiếc ghế ra ngồi ở đó, dưới bóng cây trứng cá già. Chờ đến lúc mặt trời chếch bóng hắt ánh nắng gắt chói chang tầm mắt, cụ mới lặng lẽ mang ghế vào hiên nhà, đặt nó vào chỗ cũ….

HCM 12/5/2011 - Nguyễn Văn Hà

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Tình khúc "Rượu và Bia"

VÀNG VÀ ĐÔ

Vàng và Đô, ta biết mua thứ nào
Để nó nhanh sinh lời và lời rất nhanh?
Thị trường hiện nay, lên xuống thất thường
Nếu chúng ta sai lầm, thì ta trắng tay.

Vàng giờ lên rất cao, nếu như ta đi mua Vàng
Lỡ sáng mai nó tụt thì ta sẽ "die"
Giờ mình đi sắm đô, vì nó đang "down"
Và mình đợi nó lên, thì bán đi kiếm lời.

Dùng tiền mua Đô, Đô xuống bất ngờ
Biết thế ta mua Vàng vì Vàng sẽ lên
Vì Vàng đang lên, ta đã mua thật nhiều
Bỗng chốc ta điêu tàn vì Vàng xuống nhanh.

Giờ thì ta trắng tay, biết thế ta để ngân hàng
Bởi nó sẽ sinh lời mà lãi chắc ăn.
Giờ thì ta chán mua Vàng, cũng chán mua Đô
Và dành tiền đó ta đem gởi vô ngân hàng...