(Tặng Ông Tổng Biên Tập và độc giả 12A1 sau nửa năm ý tưởng kết nối và ra mắt Blog Lớp mình)
Mới sáng sớm ra thằng bé hàng xóm đã chạy vào tớn tác khoe với mẹ nó:
“Mẹ ơi, hôm nay cụ Cố lại làm sao ấy, cụ vẫn ngồi im thin thít như vậy !?”
Mẹ thằng bé mỉm cười xoa đầu nó:
“ Ừ, chắc cụ lại ra ngồi hóng mát đó con…”
Nói xong, chị khẽ lắc đầu và thở dài một mình.
Đã gần một tháng nay rồi, cụ Cố Tổng nhà bên cạnh cứ sáng sớm lại mang chiếc ghế nhỏ ra kê ở sát cổng, dưới bóng cây trứng cá già. Cụ cứ ngồi vậy cho đến lúc mặt trời chếch bóng, hắt ánh nắng gắt chói chang tầm mắt. Cụ lại chậm chạp, còng lưng mang chiếc ghế để lại đúng chỗ cũ, cạnh cái bàn uống nước nhỏ đưới hiên nhà. Ở đó đã có sẵn một gói sôi nhỏ và một bình nước chè xanh mà cô con dâu vội vàng chuẩn bị bữa sáng cho cụ trước khi đi làm.
Ngôi nhà năm gian rộng quá mức khi hầu hết thời gian sống sống trong đó là một cụ già trên 80 tuổi. Nói chính xác là 80 tuổi một tháng mười ngày thì phải. Đúng rồi, ngày mừng thọ 80 của cụ đúng vào mùng 7 tháng trước. Nghe nói thân sinh ra cụ trước đây đã làm đến chức tổng cốc gì đó. To lắm! Vì vậy cụ chẳng thèm đi đâu, mặc dù con cháu cố thuyết phục. Cụ Cố cứ một mình với cô con dâu cả chăm nom nhà thờ và vui thú với vườn cây sau vườn…
Thế mà đã hơn một tháng rồi đấy. Cái ngày mừng thọ của cụ Cố Tổng thật là vui. Con cháu về đông lắm. Có cả mấy người từ tận Sài Gòn ra. Còn trên tỉnh thì hầu hết đều có mặt. Hôm đó cụ Cố Tổng mặc một bộ áo dài màu đỏ. Cụ đội khăn xếp trông rất oách. Sau một số thủ tục trên bàn thờ tổ trang nghiêm đặt giữa nhà. Cụ Cố Tổng được bố trí ngồi ở vị trí trung tâm trên một chiếc ghế salon lớn. Trông cụ nghiêm nghị như những ông vua, ông quan thời trước vậy. Cụ cứ ngồi nguyên ở đó. Con cháu lần lượt xếp hàng vào chúc chúc, mừng mừng cụ. Có cả các ông ở Ủy Ban Xã cũng như hội người già cũng đến chúc mừng cụ Cố và chia vui với con cháu của cụ. Bà con trong xóm cũng tíu tít sang mừng cho cụ. Có mấy ai trong xóm này mà thọ cao như cụ, để đến tuổi này con cháu đầy đàn Nam Bắc về xum họp mừng thọ cụ. Có cả mấy chiếc xe ô tô bóng loáng . Nghe đâu ở mãi trên tỉnh, bạn bè làm ăn với con cháu cụ cũng đánh xe về chúc mừng cụ. Họ xuống xe, tuy hơi muộn một chút nhưng sang trọng và quan cách. Họ đi đứng khệnh khạng, chắc đi đường xa mệt mỏi lắm. Mặt mày ai nấy đỏ hoe như say nắng. Mọi người rẽ ra, họ vào bắt tay cụ lắc lắc và nhét vội vào tay cụ những cái phong bì dày cộp…
Đám trẻ con trong xóm được một bữa lác mắt. Toàn người đẹp và sang trọng. Chúng tò mò leo trèo lên những chiếc ô tô láng bóng. Có thằng trơn trượt ngã lăn quay trong tiếng cười trêu ghẹo của lũ bạn. Có thằng sau đó ngã dúi dụi khi bất chợt bị mấy ông tài xế gớm ghiếc rượt đuổi…Đến giờ làm lễ mừng thọ cụ Cố Tổng, chúng nối đuôi nhau len lỏi giữa đám đông vào khu vực trung tâm. Gần cụ Cố để ngắm nhìn cho rõ hơn. Cụ Cố quí chúng nó lắm, mặc dù chúng hay nghịch vườn cây của cụ. Cụ bảo người nhà mang bánh kẹo ra chia cho chúng nó. Ngon thật! Đúng là bánh kẹo trên tỉnh có khác. Chúng mừng reo, tranh cướp làm náo loạn cả đám mừng thọ cụ Cố.
Giữa trưa hè oi bức. Hơi người hầm hập, không khí trong nhà càng trở nên oi ngạt hơn. Người nhà phải huy động mất cái quạt máy vào gần khu vực cụ Cố. Chắc cụ Cố bị ngộp thở. Gió quạt thổi tung vạt áo dài của Cụ Cố, làm rơi cả khăn xếp của cụ… Người nhà phải ổn định lại trật tự. Những tiếng quát mắng mấy đứa trẻ con xuất hiện liên tục, dù rằng có những tiếng can ngăn yếu ớt của Cụ Cố : “ Kệ chúng nó, trẻ con mà!”
Cuối cùng thì Lễ mừng thọ cụ Cố Tổng cũng kết thúc. Lúc đó cũng gần tối rồi. Bà con lối xóm ra về hết. Mấy ông khách sang trọng trên tỉnh về sớm hơn. Chỉ còn lại con cháu trong nhà của Cụ. Cụ Cố trông có vẻ rất mệt mỏi. Gần một ngày làm ‘quan” mà lại. Nhưng ánh mắt cụ vui lắm. Cụ bảo đứa cháu giúp cụ thay bộ quần áo ở nhà cho mát. Con cháu cụ can mãi, bảo cụ cứ mặc thế cho đẹp để con cháu chụp nhiều ảnh làm kỷ niệm. Cụ vui vẻ nói:
“ Các con cho ông thay bộ quần áo này cho mát mẻ. Ông muốn thoải mái để ngồi nghe các con nói chuyện được lâu hơn. Được gặp con cháu đông đủ như vầy là ông vui nhất rồi…”
Thế rồi cụ Cố cũng được toại nguyện. Con cháu cụ vui vẻ, nói nói, cười cười. Họ ngồi quây quần xung quanh bốn cái chiếu trải giữa nhà. Lúc này bàn ghế được dọn vào một góc. Còn duy nhất cái ghế cụ Cố Tổng đang ngồi. Họ vui vẻ cụng ly, chuyện trò rôm rả. Bàn bàn , bạc bạc. Có cả những tiếng dặn dò, những lời nhắn nhủ. Họ còn rất nhanh vạch kế hoạch mừng thọ 85 tuổi của cụ Cố Tổng. Họ sẽ lại quây quần , mừng cụ đại thượng thọ…
“Con tặng ông chiếc điện thoại này. Ông cứ luôn mang bên người. Lúc nào cần ông có thể gọi và nhận điện thoại được, đỡ phải đi lại vất vả” – Thằng cháu đầu thay mặt con trai thứ hai của cụ trao chiếc điện thoại cầm tay cho cụ.
Cụ Cố Tổng run run nhận chiếc điện thoại di động từ thằng cháu đích tôn. Nó trở thành đích tôn của cụ Cố vì ông con cả của cụ là liệt sỹ ở chiến trường Căm Bu Chia năm nào chỉ để lại cho cụ một đứa cháu gái cũng vừa muộn lấy chồng cùng xóm và một cô con dâu đang công tác tại hội phụ nữ huyện.
“Cái hộp này sử dụng ra sao!?” – Cụ cố giọng run run hỏi nhẹ. Mắt cụ hết nhìn chiếc điện thoại lại ngước lên nhìn thằng cháu đích tôn trong tiếng cười vang của mọi người.
Con cháu cụ, người suýt soa, gật gật cái đầu tán thành, kẻ thèm thuồng tiếc rẻ…Cô con dâu cụ không nói câu nào, lẳng lặng lấy tay gạt nước mắt vội vàng khuất vào đêm hè của một vùng quê miền duyên hải….
….Chị hàng xóm vội vàng đóng cửa, dắt thằng con lên năm sang nhà cụ Cố Tổng. Lúc ấy khoảng 10 giờ sáng. Cụ Cố Tổng đã mang cái ghế nhỏ vào hiên nhà.
“Cụ có khỏe không. Con ngoan chào cụ Cố Tổng đi nào!” – Chị hỏi thăm cụ Cố và nựng thằng bé.
“Con chào cụ Cố Tổng ạ !” – Thằng bé khoanh tay ngoan ngoãn chào cụ CốTổng.
“Chà, bé Nam của cụ ngoan lắm” – Cụ Cố Tổng tay mân mê chiếc điện thoại vui vẻ nựng thằng bé.
“Con mang sang biếu cụ mấy củ khoai cụ ăn lấy thảo” – Chị hàng xóm mời cụ.
“ Chà, ăn khoai lang mà uống với chè xanh là ngon lắm đó. Mời chị ngồi chơi, cùng ăn cho vui” – Cụ Tổng vui vẻ đáp lễ. Bỏ chiếc điện thoại xuống bàn rót nước mời chị hàng xóm.
“Trời, cụ Cố Tổng có chiếc điện thoại đẹp quá” – Chị hàng xóm cầm chiếc điện thoại và suýt xoa.
“Ừ, thằng cháu đích tôn nó tặng ông đấy. Cái này nghe nói không cần dây cắm. Càng gần càng dễ nhân sóng hơn. Ở cổng chắc dễ nhận hơn trong nhà con nhỉ!?”
Chị hàng xóm nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Chị khẽ quay đầu liếc mắt ra ngoài cổng , nơi cụ Cố Tổng sáng sáng vẫn mang chiếc ghế ra ngồi ở đó, dưới bóng cây trứng cá già. Chờ đến lúc mặt trời chếch bóng hắt ánh nắng gắt chói chang tầm mắt, cụ mới lặng lẽ mang ghế vào hiên nhà, đặt nó vào chỗ cũ….
HCM 12/5/2011 - Nguyễn Văn Hà
Ừ nhỉ , Viết chuyên nghiệp phết ! Giọng tưng tửng nhưng vẫn có tí đểu đểu kiểu Hải Phòng. Sao lại có vụ "Chị hàng xóm nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Chị khẽ quay đầu liếc mắt ra ngoài cổng". Khổ thân ông cụ không có điện thọai còn được ngủ nghê thỏai mái, có đâm ra cứ phải kê ghế ra sân bắt sóng. Không ngờ cu bạn mình giờ giỏi thật. Xưa mà thế này chắc thi khối C mất.
Trả lờiXóaCuối tuần vui nhé !
Đọc chuyện CÁI HỘ LIÊN LẠC CỦA CỤ TỔNG.. Chuti2002 tôi cứ liên tưởng tới chuyện của ông Tổng Biên Tập Blog Lớp Minh...hehehe! Chúc mừng Ông TBT, dù sao ông cũng có mẹ con chi hàng xóm luôn quan tâm...Một món quà tặng hay đó.
Trả lờiXóa