Trang

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

BẠN CÙNG BÀN - Trần Hải Thanh


Cuối tháng 8 năm 1977, hôm đó trời vừa mưa xong đường tới trường và ngay cả trong sân trường đầy vũng nước( vẫn còn là sân nền đất) tôi vẫn háo hức tới lớp. Hôm nay là buổi đầu tiên tôi đi học ở lớp  4A trường Cấp I, II Lý tự Trọng. Cô giáo hướng dẫn cả lớp đứng thành hai hàng ở hành lang và bắt đầu đọc tên và xếp chỗ ngồi. Bàn tôi ngồi là bàn đầu tiên ngay trước mặt bàn giáo viên. Bốn đứa, 3 gái 1 trai, còi và bé nhất lớp và chúng tôi  đều từ trường khác chuyển đến. Đến giờ ra chơi, vì thời tiết cô giáo không cho chúng tôi ra ngoài, màn làm quen bắt đầu.
-        Mày tên gì?
-        Tao là Thanh, còn mày là Minh à?
-        Ừ, nhưng tên ở nhà của tao là Gấu.
-        Ha, ha – tôi không nén được cười vì một cái thằng còi xương suy dinh dưỡng giống như tôi, chỉ có đôi mắt sáng, nhanh, con ngươi màu vàng nâu rất đặc biệt mà lại được so với gấu. - Mày là Tôn Ngộ Không mới đúng.
-        Thế mày bảo tao là khỉ à?- Nó không tức mà có vẻ khoái chí, đưa tay gãi đầu giống khỉ thật.
Chúng tôi bốn đứa gồm: Quang Minh, tôi, Lương, Thuý. Sau một thời gian cô giáo đổi chỗ cho tôi ra ngồi đầu bàn và Minh gấu ngồi giữa tôi và Lương( do lúc trước tôi và Lương hay nói chuyện trong giờ nhiều quá). Nhưng cô giáo nhầm vì khi ngồi giữa 2 đứa con gái thì nó bắt đầu chí choé với cả hai. Nó là đứa đầu tiên cầm phấn vạch hai bên để phân chia ranh giới. Tiến tới là ngồi học nhưng trong tay đứa nào cũng lăm lăm cái thước kẻ gỗ, chỉ rình đứa bên cạnh chìa khuỷu tay qua vạch là “đét” . Cái Lương là đứa đành hanh, Minh gấu cũng không vừa nên ngày nào hai đứa cũng chí choé. Thỉnh thoảng, tôi với Minh gấu mới có sự kiện vịnh bắc bộ vì tôi thường hay bỏ qua sự lấn vạch của nó. Nhà nó chắc giàu, vì nó hay mang kẹo rất ngon chữ nước ngoài hẳn hoi đến chia cho chúng tôi. Nhà nó lại ở khu năm tầng mới ở đầu ngã năm, chúng tôi ngưỡng mộ lắm(tuy chưa đến nhà nó bao giờ) vì có nhà nào có gác mà leo cầu thang đâu.
Một hôm, có một bà đậm người ngoài năm mươi, mặc áo cánh trắng đã ngả màu gánh đôi thúng trong đó có ít giấy lộn. Bà đặt quang gánh cạnh phòng bảo vệ, vẫy tay gọi cái Lương đang chạy gần đó nhờ gọi Minh gấu ra. Tôi và cái Lương tò mò đứng quan sát từ xa. Thấy nó vùng vằng, tỏ ý không bằng lòng, còn người phụ nữ cứ níu lấy nó muốn ôm vào lòng, nói gì đó với nó. Bà dúi vội cho nó thứ gì đó rồi đi. Chúng tôi không nén nổi tò mò, chay vội tới bên nó, tranh nhau hỏi ai thế? Nó trả lời cụt lủn:”Má tao”. “ơ, thế sao mày lại như thế với mẹ?”. Chúng tôi đồng thanh hỏi nó. “Không phải, má nuôi tao”. Nó nói rồi chạy đi chỗ khác, mặc chúng tôi ngơ ngác không hiểu gì.
Sau đó mấy tuần, một hôm nó đi học với thái độ khác thường, buồn thiu mặc tôi và cái Lương tha hồ trêu chọc. Tới giờ ra chơi nó cũng không chạy như tên bắn ra ngoài như mọi khi. Tôi chợt nhìn thấy nước mắt nó chảy ra, tôi hỏi nó:”Ở nhà bị bố đánh à?”Nó lắc đầu, khẽ nói: “Tao nhớ mẹ”. Nó khóc, tôi và cái Lương cũng khóc. Ba đứa tôi cứ khóc nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, thương bạn và thương cả mình.
Tôi an ủi nó: “ Dù sao mày vẫn hơn chúng tao, cái Lương chỉ có mẹ mà mẹ nó đi buôn chuyến mấy ngày mới về một lần. Tao thì ở với ông bà ngoại. Mày có bố, anh chị lớn, lại có cả má nữa.”  Nó gật gù, không khóc nữa. “ Thế mẹ mày bị chết do bom Mỹ ?” - Tôi và cái Lương mất bố do chiến tranh, nên tôi luôn nghĩ ai chết cũng do bom đạn cả. “ Không.” Nó chỉ nói có vậy, tôi cũng không dám hỏi thêm.
Từ đó chúng tôi gần nhau hơn, các vạch phấn bị xoá đi. Tôi phải cảm ơn nó vì đã vẽ hộ tôi những bài tập vẽ. Dù rằng những bài tập rất đơn giản, vẽ con cá, con gà, ngôi nhà nhưng đối với tôi cực khó, tôi vẽ không ra hình gì hết. Tôi khâm phục nó khi thấy nó chìa ra những bức tranh vẽ màu nước đàng hoàng, rất đẹp. Nó mang cả màu nước, bút vẽ đến cho chúng tôi mượn, nhưng tôi chịu không biết vẽ.
Một năm học trôi qua rất nhanh, chúng tôi lên lớp năm. Ngày tạm biệt cô Lan chúng tôi đều buồn, dù biết rằng cô và chúng tôi vẫn cùng dạy và học cùng trường. Riêng tôi còn thầm cảm ơn cô vì đã xếp ba đứa chúng tôi ngồi gần nhau. Có lẽ theo cô chúng tôi cùng hoàn cảnh dễ chia sẻ với nhau, bớt mặc cảm vì mình không có một gia đình bình thường như các bạn. Chúng tôi biết bảo vệ nhau trước những lời châm chọc của những bạn khác về gia đình mình. Hình như đối với Minh gấu cũng có tác dụng tích cực. Vào cuối năm học, bố nó đến phát phần thưởng cho lớp( bố nó là chi hội trưởng phụ huynh) có nói chuyện với cô Lan, tôi có nghe được loáng thoáng là bố nó cám ơn cô vì ở nhà nó đã biết nghe lời người lớn, không khóc quậy phá khi không vừa ý.
Lên lớp 5, lớp 6 chúng tôi không ngồi chung bàn nữa vì tôi, cái Lương bắt đầu lớn, nó vẫn vậy nên nó vẫn ngồi bàn 1, bàn 2 còn chúng tôi chuyển dần xuống dưới. Tôi vẫn nhớ khoảng chục đứa trong lúc chờ thầy giáo chủ nhiệm vào để họp lớp đã ra quyết định sẽ đặt biệt danh cho các thành viên trong lớp   thế là những cái tên như Thuỷ mốt, Lan chi khí, Cải Canh... đã ra đời, còn một số đứa  đã có tên kèm   tên ở nhà như Minh gấu, Thanh teo... thì  giữ nguyên.
Vậy là 5 đứa gồm Minh gấu,  Đỗ Thủy, Lan, Cao Thanh, Hải Thanh đã học suốt với nhau từ lớp 4A trường cấp I, II Lý Tự Trọng  ngày nào tới 12A1(1984)  trường Cấp III Thái Phiên.
Minh gấu ơi! Bây giờ bạn đã đi xa, nhưng với các thành viên 12A1, không ai không nhớ điệu bộ, câu chuyện gây cười của bạn.  Bạn đã mắc sai lầm và không vượt qua được chính mình. Nhưng với chúng tôi những thành viên 12A1 bạn vẫn là Minh gấu ngày nào có lẽ do chúng tôi không chứng kiến cuộc sống sau này của bạn. Như thế cũng tốt phải không bạn?

10 nhận xét:

  1. Cám ơn HT.

    Đúng như Hà ten nói, Kết nối làm cho mọi thứ gần nhau hơn. Quá khư - Hiện Tại, Cõi âm - cõi dương. Câu chuyện ấu thơ những ngày lới ba, lớp bốn nhưng dường như qua dọng kể của HT, mới như thể ngày hôm qua.... Đó là sức mạnh của kết nối.

    HT đúng đấy, như Hà ten nói, cuộc đời Minh gấu có 3 bà mẹ lận. 2 người là chị em ruột, chúng ta đã biết. Người còn lại hôm nay HT đã cho mọi người biết. Người mẹ thứ 3 này có một sức ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời ngắn ngủi của Minh gấu...

    Trả lờiXóa
  2. HT à, cho tôi hỏi về các nick của một số người mà các bạn đặt nhé (các nick ở nhà thì tôi không hỏi):

    - Thủy mốt : MỐT nghĩ là gì?
    - Lan chi khí: CHHI KHÍ nghĩa là sao?
    - CẢI CANH: chắc là dùng âm tên cùa Hải Thanh?

    Cám ơn trước.

    Trả lờiXóa
  3. Dúng rồi ông chú ti, ông nói trước tôi mất rồi. Ký ức một thuở đi học cách nay 34 năm của Hải Thanh mà cảm giác như mới hôm qua. Hải Thanh có trí nhớ quá tốt. Cảm ơn bạn đã chia sẻ những kỷ niệm và tình cảm của bạn với Minh gấu cho chúng tôi.

    Trả lờiXóa
  4. Dear Hà, Sơn!
    Thuỷ mốt: vì hồi đó bạn ấy đã biết điệu(ăn mặc gọn gàng, là phẳng phiu), làm dáng hơn bọn mình nhiều. Bàn mãi tên Thuỷ mốt, hay Thuỷ điệu cuối cùng là Thuỷ mốt.
    Lan chi khí: Tên này do chính Minh gấu nghĩ ra, nó chẳng liên quan gì với tính cách của Lan cả. Do phải đặt một lúc nhiều tên cho cả lớp nên cũng bí. Cuối cùng Minh gấu đưa ra cái tên đó.(chắc nó nghĩ ra theo tên câu chuyện cười dân gian).Hồi đó Lan chưa biết câu chuyện đó nhưng thấy kỳ cục nên Lan không chịu, nhảy dựng lên. Nhưng tất cả cứ gọi thế rồi quen. Lên cấp ba thì các bạn lớp mới đổi tên là Lan Say.
    Cải Canh do chính Lan đặt theo vần như Hà đoán.

    Trả lờiXóa
  5. Cám ơn HT.
    Có những cái nick ban đầu bị gán ghép rất khó chịu. Nhưng khi nó đã "chết" với cái tên mình... nghĩ lại thấy nó hay hay...

    Trả lờiXóa
  6. Hôm qua tôi đi nhậu, tình cờ nghe một cuộc nói chuyện ở bàn bên cạnh. Có một đôi vợ chồng sống tại SG, tiếp một cô bạn gái học cùng phổ thông của người vợ đi theo đoàn du lịch xuyên Việt. Họ nói học lớp 9A2. Có lẽ trên mình mấy khóa (5-7 khóa) thì phải. Lúc đầu cũng chỉ đóan họ là người HPG thôi qua cách nói chuyện. Nhưng sau khi họ nói về lới 9A2 và ngày thành lập trường vửa rôi, nhất là khi họ nói về thầy Hậu, Thầy Danh... Mình đoán chắc họ là dân Thái Phiên...

    Ngồi tiếp khách mà cứ lắng tai họ nói chuyện vô tư như thời còn đi học... Mình thấy vui vui...

    Trả lờiXóa
  7. Các bạn 12a1 thân!
    Dù bận đến mấy, các bạn tranh thủ lên tiếng đi, với chủ đề gì cũng được, chuyện cũ, chuyện đang quan tâm....Để chúng ta cùng kết nối và chia sẻ. Tớ cũng thuộc dạng hay đọc chùa những bài của các bạn vì nhiều khi bận quá, không tham gia được. Nhưng cứ để Sơn, Hà làm nòng cốt mãi thì buồn quá. Tất cả sẽ lại chìm vào quên lãng, lại vẫn như cũ, đường ai nấy đi, blog của chúng ta lại vắn số mất.
    Các bạn ơi, hãy lên tiếng đi, hãy dành cho blog của lớp mỗi tuần 5 phút nhé.
    Rất mong các bạn hưởng ứng.
    Cải canh.
    TB: chủ đề tiếp theo là: các bạn hãy viết về Những ý kiến về biệt danh của chính bạn hay của một thành viên khác trong lớp.
    Kim hoa ơi! ngày xưa bạn rất ghét vì tớ hay gọi bạn là Hoa Khẹng. Hồi đó bạn đã nghĩ tức như thế nào nói lại cho chúng tớ nghe với.

    Trả lờiXóa
  8. Hải Thanh thân mến!

    Hay lắm, cám ơn HT !

    Trả lờiXóa
  9. Hải Thanh ơi.
    Xuyến giành cho Blog lớp minh hẳn mỗi ngày 5 - 10 phút cơ, mà chỉ để đọc bài của mọi người thôi. Đầu óc lu bu quá, vào blog để lấy lại thư giãn chứ kg đủ trí tuệ để viết bài như các bạn. Các bạn Sơn, Hà, Hải Thanh giỏi thật đấy! Viết hay đên nỗi tớ nghi ngờ "đạo văn" ở đâu đó :-)

    Trả lờiXóa
  10. Minh Huyền viết :

    Tớ cũng đang lu bù vì công việc và việc thi cử của con gái nên thỉnh thoảng mới về ngôi nhà chung được. Muốn viết comment thì lại không gửi được. Cám ơn giải pháp kỹ thuật của Sơn tím gửi, nhưng lúc này bận quá nên vẫn chưa thể tìm người để áp dụng được. Cách viết và gửi về cho Sơn đăng giúp là nhanh nhất. bạn chịu khó giúp mình nhé.
    Đúng như Xuyến nói, lớp mình có nhiều nhà văn quá. Bài viết của Cải Canh rất rất hay và cảm động. Y kiến của Cải canh cũng rất hay, tớ cũng nhớ mình có khá nhiều biệt danh khi là thành viên của 12a1. Lúc nào đó phải cố nhớ lại cho đủ để viết bài.
    Cám ơn Cải Canh đã kể lại câu chuyện để chúng mình biết thêm về Minh gấu thời ấu thơ. Minh gấu chắc vui lắm.

    Trả lờiXóa