Trang

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

GẶP GỠ THÁNG 7

Tháng 7 tớ dẫn 2 thằng Triển Chiêu nhà tớ về quê chơi Hè . Thông báo ý nguyện gặp các bạn một bữa cho  Bằng (ch) . Thật bất ngờ tớ gặp được nhiều bạn quá . Một bữa tiệc rất vui và tình cảm ! Cảm ơn tất cả các bạn , đặc biệt là phó nháy Thanh mít.
 Bắt đầu chương trình thi hoa hậu 12A1 (nháp) . Dự kiến thi chính thức sẽ có mặt đầy đủ các bạn nữ Hà Nội, Sài gòn và Hải phòng quê ta vào cuộc họp mặt tháng 11 năm nay .
 Trưởng ban liên lạc Oanh giai đang chém
 Người đẹp Dương kinh đang bắt đầu phần thi ứng xử

 Đang thi mà có đứa cứ gắp

 Hôm trước bình luận Ngọc Thủy sexy nên cu Phong ngồi ngắm em say mê

 Các thí sinh đang giải lao




 Chưa chấm thi xong mà tớ đã chơi võ say rồi
 Tổng kết lại ai cũng là hoa hậu . Không bạn nào là ớ hậu
 Hôm sau ngồi càphê với Minh Huyền. Tớ và Minh Huyền chộp được nhân vật bí hiểm của 12A1. Các bạn cứ thắc mắc lâu quá không gặp . Đây là chân dung Nữ doanh nhân của lớp.
Chúc các bạn 12a1 của tớ luôn vui khỏe !
Thân ái !

Hòang Linh Sơn
 

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

CHÚC MỪNG CÁC CHÁU

THEO TIN MỚI NHẬN ĐƯỢC. CON GÁI MINH HUYỀN VÀ PHONG CHỎM ĐÃ THI ĐỖ CẢ 2 TRƯỜNG ĐẠI HỌC . THAY MẶT  TÒA SỌAN BLOG 12A1 XIN CHÚC MỪNG CÁC CHÁU . 
ĐỂ NGHỊ BAN LIÊN LẠC HAI ĐẦU ĐẤT NƯỚC HỌP VỚI NHAU VÀ THƯỞNG QUÀ KỶ NIỆM CHO CÁC CHÁU NHÉ !
NĂM NAY RẤT NHIỀU BẠN CÓ CON THI ĐẠI HỌC . CÁC BẠN CẬP NHẬT THÔNG TIN CHO BAN LIÊN LẠC SỚM .

THÂN ÁI !
HÒANG LINH SƠN

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011


ĐÊM & NGÀY
(Hưởng ứng viết về ngày thương binh liệt sỹ 27/7)

Làng Gia độ nằm dọc bờ con sông Thạch Hãn lịch sử. Nơi có ngọn gió Lào nghe kể đã cảm thấy nám da. Những ngày hè tháng sáu, tháng bảy, gió Lào thổi mạnh bật cả gốc cây. Khắc nghiệt và ầm ù là vậy, nhưng cũng chẳng tài nào thổi bay được ký ức nặng nề của người dân vùng quê một thời chiến tranh khốc liệt được ngợi ca là đất thép này. Nghe kể lại, trận chiến Thành cổ năm nào, mỗi mét vuông đất đều nóng hổi máu đồng loại. Dòng Thạch Hãn có những lần nghẹn dòng bởi lớp lớp những xác người, cả bên ta và bên địch.
Gió Lào càng về gần sáng càng thổi mạnh. Nhưng lạ thật, cứ khi ban mai ửng hồng, y như là các cơn gió Lào lặng tắt, nhường lại làng quê một không khí  lặng như tờ,  ngột ngạt và oi bức. Nó nằm im, cảm nhận sự khác biệt ngày và đêm của vùng đất thép. Nghe kể lại rằng, thời kỳ chiến tranh, vùng đất này, ban ngày là của địch, đêm về là cuộc sống của ta. Nó chợt nghĩ, có chăng, trước cuộc chiến khốc liệt ngày nào, chứng kiến bao sương máu đổ xuống. Thiên nhiên và đất trời dường như cũng nặng lòng để tạo nên một vùng đất danh giới khác biệt ngày và đêm, để lưu giữ mãi ký ức người làng quê Nó với quá khứ, với lịch sử bi hùng của vùng đất thép.
Gió Lào quấn quít vào những tán cây bạch đàn đứng sừng sững dọc bờ sông. Trong đêm khuya thanh vắng, những tiếng xào xạc lúc to, lúc nhỏ làm Nó liên tưởng tới những tiếng thì thầm báo hiệu trong đêm. Lúc chiều tối, Nó được nghe nhiều câu chuyện về đêm kháng chiến ở vùng đất này. Nó nghe thấy tiếng chó sủa nhà bên, có tiếng thì thầm mừng mừng, lo lo... Bên ấy dường như có người bí mật về làng!? Tiếng chó líu ríu mừng vui rồi nhanh chóng cất giọng vào đêm vắng. Cuộc sống bí mật giữa cái sống và chết đã tôi luyện cho người dân làng ven sông Thạch Hãn thanh thản và trầm lặng giữa đêm khuya. Đến con chó cũng biết giấu tiếng kêu vui mừng bảo vệ chủ.
Các cơn gió Lào nối nhau mạnh dần. Nó đang miên man tìm kiếm cảm giác bình yên của làng quê lúc canh đêm về sáng trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê. Tiếng rít của các tán lá bạch đàn mạnh lên trước gió. Nhiều bóng cây đổ rạp xuống, chụm vào nhau như dáng các Mệ cúi bóng lưng còng thầm thì trong bão gió. Lúc này, gió càng thổi mạnh,tiếng sợi dây thép miết liên tục vào cái cổng tre não nề cọt kẹt nghe rợn tai. Tiếng kẽo kẹt phát ra từ bụi tre sơ xác trước cổng như những oan hồn ngày xưa quay về tụ họp. Thi thoảng hiếm hoi là ánh sáng nhỏ phản chiếu từ mặt nước sông xuyên qua khe hở giữa tán lá tre làm nó giật mình liên tưởng tới những ánh mắt trong đêm lạ lùng nhìn nó. Nó co người lại, tóc gáy của nó dựng lên, một luồng khí lạnh khẽ khàng chạy khắp cơ thể Nó, từ lòng bàn chân, lên đầu gối, hai tay, khắp người… Kết hợp với cái lạnh thoảng bên ngoài của ngọn gió Lào đêm gần sáng làm cho Nó như cóng người lại. Buổi chiều tối Nó còn nghe nói, xung quay đây nhiều oan hồn lắm, cả ta, cả địch… Ngày trước, trên mảnh đất này, đêm đêm là nơi hội họp đoàn thể của Ba Nó và các đồng đội. Nhiều lần bị phục kích, súng nổ, rất nhiều người đã ngã xuống nơi đây…. Nó nằm im, lấm lét nhìn vào bóng đêm sâu hút…
Gió càng mạnh hơn…Oàng… Oàng… Oàng…Xoẹt…. Xoẹt. Tiếng chó “gâu” “gâu” trong làng nối nhau sủa vang hưởng ứng làm cho cả làng thức giấc như trước một trận càn đêm vậy. Nó  miên man như đang đứng gác trước cuộc họp kín của Ba Nó. Nghe tiếng súng bất ngờ nổ, Nó giật mình, nhảy vào trong nhà… Tim Nó đập loạn xạ, mọi người choàng tỉnh. Thằng cháu giật mình, nhanh như cắt, phản xạ tự nhiên ôm gối lao theo Nó. Trong nhà, chị Nó đang thắp nén hương trên bàn thờ, quay lại chấn an hai chú cháu: “ Gió to quá, làm bay cả mấy tấm tôn dựng rạp, sáng sớm mai phải bảo thợ xuống sửa lại kẻo không kịp làm lễ..”. Nó cười thầm một mình nhưng tim vẫn đập rộn trong tiếng ọc ạch của mấy miếng tôn còn lại trên rạp. Nó theo chân chị đi thắp lên tất cả các bát hương trên bàn thờ vừa được xây dựng trên mảnh đất của ông bà nó để lại.
Ba và chú Nó theo Cách mạng những năm chống pháp. Góp công giành chính quyền cho nhân dân, cho dân làng Gia Độ của Nó. Những ngày khách chiến chống Mỹ, làng Gia Độ trở thành một trận địa. Ngày là của địch, đêm là cuộc sống của ta. Biết bao máu xương đổ xuống, bao gia đình phải chia ly. Đã có thời, nhiều gia đình trong làng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu: “mâm cơm chia đôi”. Đau xót, anh em trong nhà ở hai đầu chiến tuyến. Cũng đúng thôi, cái vùng đất giáp gianh giữa hai chiến tuyến có một không hai này. Nhà có người thoát ly theo Cách mạng. Thì phía bên kia, nhanh chóng tâm lý chiến đến bắt người còn lại phục vụ chế độ Cộng Hòa. Rất nhiều bà mẹ tóc bạc thêm, đau khổ ngày đón con Cộng hòa, đêm chờ con kháng chiến. Mỗi khi có tiếng súng đêm, những trận càn, lòng các mẹ lại như đôi phần dao cắt…
Cả Ba và chú Nó may mắn đều theo kháng chiến và thoát ly sớm.  Nhà chỉ còn ông bà nội. Đó là những tháng ngày cơ cực nhất của ông bà trước sự tra hỏi và đòn tâm lý chiến của địch. Nhà cửa bị đốt phá hết. Ông bà được họ hàng, làng xóm cưu mang. Năm 1969 bà nội nó mất, năm 1975, giải phóng, ông nội Nó ra Bắc. Qua bao năm tháng, mấy cái cột nhà cháy thui trên mảnh đất của ông bà vẫn trơ chọi với gió Lào và tha thiết với hương vị ngòn ngọt của nước sông Thạch Hãn…
Chứng kiến bao biến cố lịch sử, qua bao cuộc chia đất chia ruộng tại cái vùng quê nghèo miền Trung này. Giữa thời buổi đất chật, người đông và giá cả leo thang như nhiện tại.Mảnh đất ấy gần 30 năm nay vẫn khiêm tốn đứng ngoài cuộc sống thị trường bon chen ấy. Làng quê vẫn chở che và ghi nhận mảnh đất ấy gắn với những hồi ức kháng chiến và giải phóng quê hương. Bà con lối xóm vẫn trân trọng và hân hoan chúc mừng ngày trở về làng của anh chị em Nó…
… Thắp hương bàn thờ xong, Nó bước ra sân, vươn vai hít một hơi thật sâu. Một luồng khí mát trong trẻo hương gió Lào buổi sớm pha lẫn vị ngòn ngọt của hơi nước sông Thạch Hãn và chút ngai ngái của lá cây bạch đàn… Hương vị quê hương làm Nó tỉnh táo và hoạt bát hơn sau một đêm trắng với bao miên man lần đầu trọn vẹn nằm giữa mảnh đất truyền đời của ông bà. Đã sắp đến giờ làm lễ. Bà con đã lấp ló ngoài cổng. Một ngày mới ở làng của Nó bắt đầu….

HCM- Ngày 26/7/2011 , CHUTI

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

TÔI ĐI LÀM


Ngày nhận tin tôi được đi làm, gia đình tôi mừng hết đỗi. Chí ít quân số thất nghiệp trong gia đình tôi giảm đi một. Niềm vui của chị tôi chắc gấp đôi.
Thời gian sau tốt nghiệp của tôi, cũng là ngày chị lên xe hoa về nhà chồng. Bên những lời chúc của bạn bè thân hữu. Trong sự hân hoan của gia đình mừng cho hạnh phúc của chị. Đâu đó, những ánh mắt trong nhà trộm gặp rồi vội quayđi...
Ngày chị đi lấy chồng, cũng là lúc đoàn quân thất nghiệp trong gia đình tôi xếp thành hàng, khó khăn tiếp khó khăn. Của hồi môn chỉ là những nỗi niềm mong cho chị hạnh phúc.
Lấy chồng, chị mang bầu đứa cháu gái đầu tiên của gia đình. Gặp bao biến cố trong cuộc sống và công việc. Chị sắm vội cái bàn nhỏ, một cái ghế cùng cuốn sổ nhỏ… Công việc ghi chép, chị làm tốt. Chữ chị đẹp lắm. Chiều chiều, bên lề  đường Chùa Chiếu, dễ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ bụng bầu dáng cao, trắng trẻo ngại ngùng trước dòng người qua lại. Chị ngồi đó đến tối…
Ngày sắp sinh, những tháng đầu chị nuôi cháu, tôi nhận bàn giao cái bàn nhỏ ấy. Chị ái ngại, thằng em trai thư sinh vậy, sao nỡ  “xã hội đen” đầu đường thế được. Nhất là những tháng ngày chị biết tôi nhận được thông báo trúng tuyển, chị càng lo. Chuyện đề đóm, pháp luật nhỡ đâu ảnh hưởng tới bước đường phía trước của tôi!? Nhưng phải nói, tôi bán rất đắt đề. Các bà, các cô gần chợ ngày ấy, chiều chiều kéo đến làm đỏ cả mặt và cháy hết cuốn sổ ghi đề của tôi… Và cháu gái tôi lớn lên có phần đóng góp bởi vài đồng bạc cắc ghi đề của cậu nó đầu chợ ngày ấy. Cũng chính vì vậy, chị có lẽ là người mừng cho tôi đi làm nhiều nhất. Có dư một năm, chị lo lắng cho tôi…
Sau cái buổi học cuối khóa cảm xúc ngày nào, con đường làm thầy của tôi bị chặn lại. Những tháng ngày chán nản và mất phương hướng. Hồ sơ chỗ nào cũng bị loại từ vòng trà nước. Kể cả cái hồ sơ về quê Quảng trị làm shipping cũng vậy… Tôi trở thành con ma ngủ như mẹ tôi nói. Ngủ cho dài đêm, ngắn ngày lại. Ngủ ươn cả giường… Và đã có giai đoạn sau đó, được cố vấn bởi mấy đại ca các khóa trước, sau những cơn ngủ dài, tôi xách vợt mon men tới một số cơ quan có “sếp” mê thể thao như công ty vận tải xăng dầu, HTX Ánh sáng, Cơ khí duyên hải… Nhưng cũng chẳng ăn thua, quân số bóng bàn của họ đã đông, có số má mà còn tập luyện thường xuyên hơn tôi nữa. Tôi lại thất bại khi đi tìm nghề bằng tay trái.
Cuối năm 1990, suýt nữa tôi trở thành chuyên gia in lưới. Ông anh kết hợp với một giáo viên khoa Kinh thế làm nhãn pháo đưa về Thái Bình bán Tết. Anh tôi phụ trách khâu kỹ thuật và sản xuất. Giáo viên kia chịu trách nhiệm giao hàng và thanh toán. Tôi và chị làm thợ in. Nhà cửa như phân xưởng, màu mè nhoe nhoét, mực in dính khắp người, khắp nhà. Tuy nhiên, đây là những tháng ngày đau đầu hơn mệt xác. Chúng tôi luôn gặp các vấn để về kỹ thuật và chi phí sửa khuôn in. Mỗi lần vậy, nhiều tiền lắm. Anh tôi làm nghề in, nhưng in lưới là nghề học lỏm. Tiền vay mượn hết sạch… Nhìn mặt anh  những lúc ấy mà thấy tức thở.  May mà nhớ tới đứa bạn gái KT-26, nó có bà chị làm nghề in. “Dừng!”- chị nó bảo thế…
Tháng tháng trôi qua, hơn năm trời vật vờ , tạm bợ. Bạn bè báo nhiều tin vui nghề nghiệp làm mềm lòng kẻ ở lại như tôi. Và như từng nói, những lúc khó khăn, tôi luôn có sự giúp đỡ của bạn bè. Đó là đầu tháng 9/1991, thằng bạn KT-26, lại KT-26! xuống nhà báo tin. Một cựu giáo viên kinh tế đang làm tại Ngân hàng Hàng hải, muốn giới thiệu hai xuất thi tuyển vào công ty Gemartrans. Nghe nói khó lắm, chúng toàn nói tiếng tây. Tôi được dẫn đến gặp ông thầy, có bốn xuất, trong đó hai COCC đã được duyệt. Còn lại hai, giám đốc chi nhánh Hài Phòng muốn giới thiệu với Sếp tổng dạng “hiền lành, dễ bảo”. Cả bốn sẽ vào Sài gòn thực tập, hai thằng không quen biết sẽ ở lại. Tôi quyết tâm với thầy: “Làm shipping trên miền núi em cũng đi chứ nói gì Sài gòn!”. Tôi và một thằng KT-25 được đề cử.
Ngày chuẩn bị phỏng vấn. Tôi có biết gì đâu. Tiếng anh thuộc hàng khủng long biếu cổ, vi tính thấp như vịt chặt chân. Ông thầy giúp chuẩn bị kỹ năng phỏng vấn. Gói Vinataba rủng rỉnh trong túi áo, sẵn sang ứng thí…
Tôi bị choáng ngay từ khi bước vào văn phòng Gemartrans ngày ấy. Sang trọng và chuyện nghiệp quá sức tưởng tượng của tôi. Bao thuốc Vinataba vừa lấp ló thì ngay lập tức thằng Anh quốc ba số 5 lao ra chặn đường. Hết cửa! Chẳng phỏng vấn tiếng Anh, tiếng em gì cả. Thằng KT-25 dù sao còn lao vào thể hiện bản lĩnh vi tính, khi lúc đó có một IT kính đeo lòi mắt từ Sài gòn ra. Còn tôi, quả thật bị khớp và mất tiếng. Sau khoảng 1 giờ nghe mấy ông Sếp hào hoa nói tục, nói phét, chúng tôi về và chờ ngày tái ngộ.
Dù gì cũng được giới thiệu và tham gia phỏng vấn công ty “xịn” này rồi. Thằng KT-25 hào hứng sau khi đã “show” hàng được chút. Đi liên hoan! Tôi như cái máy tuân lệnh thằng KT-25. Hai chai bia Hà nội phía vườn hoa Nguyễn Du là phần thưởng cho chiến công đầu. Cả hai loáng choáng, tưởng như đã hóa chim…
Ngày hôm sau, cựu giáo viên kia nhắn tin. Tôi được trúng tuyển vòng Hải Phòng. Thằng KT-25 bị loại (sau đó, bằng sự cố vấn của cựu giáo viên, nhân vật này tự vào thẳng trong Sài Gòn xin trực tiếp và hiện vẫn làm GMD). Thật bất ngờ! Nhưng tôi đã mơ hồ nhận ra cách thức phỏng vấn và PR bản thân như thế nào có thể đạt hiệu quả cao nhất. Một bài học mà sau này, khi vào Sài Gòn, tiếp tục lần nữa được phỏng vấn bởi những cây đa, cây đề, tôi đã làm tốt hơn…
Thế là tôi lên đường vào Sài gòn trong niềm vui và hy vọng của gia đình, có cả ánh mắt rưng rưng của chị tôi nữa. Chị mừng mừng khi thằng em trai đã có thể bàn giao lại cái bàn đề nhỏ ấy để vững tin trên con đường mà chị nghĩ, sẽ tốt hơn...
Con đường lập nghiệp của tôi thế đấy, đầy ắp tình bè bạn. Từ thằng bạn nghèo lo cho tôi đôi dép lê tàu trước phút khởi hành ngày ấy. Từ đứa bạn gái KT-26 với những kinh nghiệm mách bảo, tránh một tổn thất kinh tế như bài học về làm ăn và con người. Tôi lên đường lập nghiệp mang nặng nghĩa tình của thằng bạn KT-26, không ồn ào, tiếng tăm nhưng chả thiếu sự quan tâm và trân thành. Tôi vào nghề, có sự quan tâm đặc biệt của một người anh, một người thầy. Ngoài cơ hội nghề nghiệp, anh còn cho tôi một kinh nghiệm về ứng xử và lối sống có trước có sau. Mặc dù còn một cuộc phỏng vấn và thời gian thực tập với những khó khăn, bất ngờ sau đó tại Sài gòn. Cũng như trên con đường nắm bắt nghề nghiệp của mình, tôi còn nhận được nhiều sự giúp đỡ nữa. Nhưng khi đặt bút, tôi đã như muốn nói về những con người thầm lặng bên cạnh tôi trong những ngày đầu lập nghiệp ấy: hãy cho tôi nắm chặt tay các bạn…!
Tôi vào Sài gòn ngày 08/10/1991 sau khi trình diện và qua một cuộc phỏng vấn đáng nhớ nữa mà tôi hay nói “có cô xui”, ngày 14/10/1991 tôi chính thức đi thực tập và vào nghề. Một ngày đặc biệt đối với tôi: ngày 14 tháng 10.

HCMC 18/7/2011 – CHUTI

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

LÁ THƯ HỌC TRÒ


Lời đầu: Đang cắn bút kiếm quà của BBT về đề tài giảng đường và nghề nghiệp. Đọc ST về hoa phượng trên Blog. Bỗng dưng ký ức học trò bay về, đành nhường mảng giảng đường trẻ con tham gia trước đã…

“Cha mẹ chúng mày chứ, đi đứng thế à..!?”
Tiếng phanh gấp của chiếc taxi dừng sát sạt làm người bán hàng đầu chợ giật mình. Và như phản xạ tự nhiên, tiếng chửi đổng của người đàn bà buôn bán lề đường ném thẳng vào chiếc taxi lù lù ngay trước sạp trái cây đang được bày biện.
“Mới sáng ra đã ám quẻ..” – Người bán hàng vẫn chưa hạ cơn bực tức như điềm xấu buổi sớm mai.
Chiếc taxi mở cửa. Một người đàn ông bước xuống, tiến về phía sạp trái cây. Dáng vẻ lịch sự với bộ veston xanh sậm, chiếc cà vạt hợp với màu áo sơ mi xuất hiện dường như đã hạ bớt cơn giân dữ của người bán hàng. Một sự trao đổi nhanh giữa hai người. “Một ông khách xộp!” – Bà bán hàng cười thầm trong khi hai tay vẫn nhanh nhẹn nhặt hết loại này đến quả kia cho một giỏ trái cây theo yêu cầu của người khách đầu tiên trong ngày.
 Người đàn ông xoay chiếc ghế trong lúc chờ đợi. Hướng ánh mắt xa xăm về cái chợ Lạc Viên gần trung tâm thành phố. Không quan tâm tới việc mua hàng, ông khách đăm chiêu tìm kiếm điều gì đó ở đằng sau cái cổng chợ quen quen, là lạ mà có lẽ đã 30 năm có dư rồi ông ta mới có dịp để ngắm nghía và hồi tưởng …

          … Thằng học trò mặt đỏ ửng bước vào lớp mới, gần cuối học kỳ I năm lớp 5 ở một cái trường làng ngày ấy... Thầy chủ nhiệm giới thiệu về thành viên mới của lớp. Đúng là lũ trẻ, hơi ngại ngùng lúc đầu, nhưng ngay sau đó chúng tíu tít làm quen, mau chóng nhập hội và bày nhau nhiều trò nghịch ngợm.
Con bé lớp trưởng luôn miệng nhắc nhở lũ con trai, con gái trong lớp về trật tự và vệ sinh. Nó không quên thi thoảng đánh ánh mắt động viên và bảo vệ thằng học trò mới của lớp. Thằng học trò không muốn có sự “bảo kê” nào cả, nó là con trai mà, chẳng qua nó mới chuyển lớp mà thôi! Nhưng quả thật, con bé lớp trưởng này phát triển sớm, cả suy nghĩ nữa. Nó cứ như chị cả của lớp vậy. Thằng học trò bụng cũng thán phục dáng vẻ con bé lớp trưởng những lúc chững chạc bênh nó. Mặt ửng đỏ tránh cái ánh mắt  động viên của một đứa con gái đang lớn…
Học kỳ một nhanh chóng kết thúc. Thằng học trò lại được bầu làm lớp trưởng. Nó ngại ngùng đánh ánh mắt dò xét về phía con bé lớp trưởng giỏi giang và luôn bênh nó. Nhưng hình như con bé không những không buồn mà nó còn vui nữa!? Trước khi nghỉ hè, thằng học trò mặt đỏ nhừ khi con bé lớp trưởng vội vàng đi sát và dúi vào túi quần nó một cái gì đó. Trước ánh mắt tò mò, trêu ghẹo của lũ bạn, thằng học trò cúi mặt, đi nhanh khỏi lớp… Về đến giữa đường nó mới dám thò tay vào túi quần và lấy ra một mảnh giấy viết vội nhưng rất đẹp và quen thuộc: “Cậu đọc bài tổng kết rất hay. Cậu rất xứng đáng là lớp trưởng đấy!” . Hay thật, một con bé lớp trưởng bị mất chức chúc mừng thằng học trò vừa thay nó làm lớp trưởng. Khó hiểu thật!
Chúng nó học với nhau thêm một năm lớp 6 nữa. Con bé lớp trưởng vẫn luôn thể hiện vai trò làm chị của mình để bảo vệ thằng học trò kể cả sau này nó đã là lớp trưởng… Thế rồi, chẳng biết sao, con bé lớp trưởng dính vào một vụ sì căng đan gì đó dịp nghỉ hè. Nghe nói vụ cái quần, cái áo của chị đứa bạn cùng lớp bị mất thì phải. Chả biết đúng sai thế nào, tin ấy được chúng nó mang vào năm học mới. Cứ lúc cãi vã nhau, chúng nó lại mang ra bêu diếu. Chả có ai bênh nó cả. Mỗi lần như vậy con bé lớp trưởng cứ ôm mặt chạy vào lớp, gục xuống bàn…
Thằng học trò cũng chẳng làm gì để thể hiện cái sự trưởng thành của mình mà con bé lớp trưởng đã từng động viên. Ừ, sau từng học kỳ, nó đọc các bài tổng kết ngày càng hay hơn. Nhưng nó không làm được cái việc giống như con bé lớp trường hay làm với riêng nó. Chí ít, như ánh mắt động viên của con bé lớp trưởng từng làm mặt nó ửng đỏ lên ngày ấy… Tệ hơn nữa, trong một lần cãi lộn, thằng học trò còn không kịp ôm miệng , buông nặng một lời nghi ngại. Đại khái nó sẽ cứ hiểu như mấy đứa con gái trong lớp tung tin vậy…

…Và cái gì đến cũng sẽ đến. Lần này không phải dòng chữ trên tờ giấy viết vội dúi vào túi quần thằng học trò nữa. Con bé lớp trưởng đến tận nhà và mời : “Hằng chuẩn bị đi bộ đội, tối hôm tới cậu đến liên hoan chia tay với Hằng nhé!”. Thằng học trò bất ngờ. Nhưng cái bất ngờ của thằng học trò cũng chẳng giống ai cả. Nó bất ngờ là tại sao con gái lại đi bộ đội. Ngốc thật, nó chẳng để ý cái gì ra hồn cả. Nên đến bây giờ nó cũng chẵng biết tuổi của con bé lớp trưởng. Đoán loáng thoáng là hơn nó khoảng 1-2 tuổi gì đó. Nếu vậy, lúc ấy con bé lớp trưởng khoảng  trên dưới 15 tuổi thì phải. Nó cứ vô tư gật gật cái đầu như đồng ý sau khi được biết con bé lớp trưởng cũng sẽ mời cả lớp 7A7 của nó vào ngày mai. Thằng học trò cũng chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt tinh nghịch và nụ cười bẽn lẽn của con bé lớp trưởng khi chứng kiến nó vô tư nói chuyện với một cô gái đang lớn bằng một cái quần sà lỏn te tua và cái lưng trần đẫm mồ hôi đêm hè năm ấy…

Tối hôm ấy, vui lắm. Một lũ trẻ con tiễn bạn là con bé lớp trưởng đi bộ đội. Đĩa bánh kẹo vừa đặt ra, hàng chục cái tay với vào, nhoáng một cái, đã hết sạch. Chả biết mấy đứa con gái hay miệt thị con bé lớp trưởng suy nghĩ gì, nhưng lũ trẻ còn lại vẫn cứ vui vẻ như không.
“Cậu vào đây tớ nhờ một tí..” – Con bé lớp trưởng gọi thằng học trò
Thằng học trò mặt đỏ nhừ, ấp úng. Người cứng đờ, xấu hổ trước những ánh mắt tò mò và trêu ghẹo của lũ bạn. Con bé lớp trưởng cứ thản nhiên kéo thằng học trò vào căn buồng kín như lôi một thằng em vùng vằng không chịu nghe lời.
“ Cho Hằng xin địa chỉ nhé!?” – Con bé lớp trưởng đưa ra một cuốn sổ nhỏ.
“ Hằng lấy địa chỉ để làm gì?” – Thằng học trò ngốc ngếch hỏi lại.
“Hằng sẽ viết thư cho cậu, cậu nhớ viết thư trả lời cho Hằng nhé” – Con bé lớp trưởng ném ánh mắt hy vọng vào khuôn mặt đỏ nhừ của thằng học trò.
Thằng học trò ngoan ngoãn run run đặt bút. Nó chỉ máy móc ghi vậy chứ có lẽ không hề nghĩ tới việc nhận và gửi thư của chúng nó lúc ấy.

Những ngày hè sau đó, thằng học trò mải mê với những ngày xả hơi chuẩn bị vào cấp 3. Nó bị bất ngờ khi ông đưa thư mang tận đến nhà nó một bức thư với dòng chữ đẹp, nắn nót. Thư của con bé lớp trưởng… Trước đó, có lẽ chẳng khi nào nó nghĩ có thể nhận được thư. Mà lại thư của con gái nữa chứ. Chị nó cười cười, trêu ghẹo, làm thằng học trò mặt đỏ nhừ. Cũng như lần cái mảnh giấy dúi trong túi quần, thằng học trò vội vàng giấu ngay bức thư đầu đời của nó. Nó giấu ở chỗ nào cũng chẳng thấy an toàn… Cho đến lúc đinh ninh mọi người đã ngủ, nó thắp đèn, mở lá thư của con bé lớp trưởng gửi cho nó…
Nó đã hiểu ra nhiều sau khi đọc xong lá thư ngày ấy. Nó biết lý do tại sao con bé lớp trưởng xung phong đi bộ đội. Nó biết những khó khăn khi con bé lớp trưởng chưa đủ tuổi tòng quân, mà là con gái nữa chứ. Nó biết được cuộc sống của một nữ nuôi quân là như thế nào… Và trong thư, con bé lớp trưởng vẫn không quên động viên nó. Có chăng thằng học trò còn thấy khó hiểu khi con bé lớp trưởng nói, con đường học hành của nó có lẽ chấm dứt từ đấy…
Cả ngày hôm sau, nó đánh vật với bức thư trả lời theo thỉnh cầu của con bé lớp trưởng. Cũng như lúc đọc thư, nó dấm dúi trong góc căn buồng nhỏ với một ô cửa sổ thấp tè. Mắt la mày liếc như kẻ trộm… Nó đã viết xong. Nắn nót dòng địa chỉ trên chiếc phong bì tự chế, dán chiếc tem đã qua sử dụng được tẩy dấu bưu điện bằng kem đánh răng mà nó nghe lỏm được mấy anh sinh viên trong trường tán gẫu. Nó gửi đi lá thư đầu đời.
Thằng học trò lại tiếp tục nhận được một lá thư thứ hai sau đó hơn một tháng. Cũng gần giống như bức thư đầu. Con bé lớp trưởng lại kể về cuộc sống nữ nuôi quân của nó, những vất vả và niềm vui. Những dự định và nghiệp bộ đội phía trước. Và cũng không quên viết cho thằng học trò những lời động viên và nhắn gửi...
Thằng học trò không còn bỡ ngỡ nữa, nó đã có kinh nghiệm mở và đọc thư. Nhưng hình như không thấy thằng học trò dấm dúi viết thư trả lời nữa… Hè cấp hai cuối cùng đã hết. Thằng học trò bước chân vào trường cấp 3 với nhiều bạn mới, một môi trường mới bỡ ngỡ hao hao giống như cái ngày nó bước chân vào lớp mới có con bé lớp trưởng với ánh mắt che chở ngày nào…

“Bác ơi, hoa quả của bác xong rồi này.” – Bà bán hàng gọi giật giọng.
 “Vâng! Cám ơn bà. Cái chợ này giờ thay đổi nhiều quá bà nhỉ !? - Ông khách giật mình, nhanh chóng trả tiền và bước lên chiếc taxi đang đợi.
Bà bán hàng gật đầu ậm ừ chiều khách như thường thấy. Bà mỉm cười nhìn chiếc taxi chuyển bánh và nhanh chóng quay lại bày biện sạp trái cây để chuẩn bị cho một ngày bán hàng mới.

HCMC – 12/07/2011, CHUTI

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Cô ở Sài Gòn

Lần này cô vào chơi có dành cho các học trò cưng của cô một buổi sáng gặp mặt tại công viên Văn Thánh . Thành viên 12A1 Phương Nam đi đầy đủ chỉ thiếu mỗi ... tôi và Trường thủm. Tôi thật vô duyên vì sáng đó đã lên chương trình trước cả tháng trời cho nhân viên cơ quan đi nghỉ mát nên không hủy chuyến đi được, còn Trường thủm thì phải để Trường nói. Cũng may sáng hôm sau còn cùng Hà ten đến thăm cô tại nhà Trường thủm và 4 thầy trò đi ăn trưa . Tôi xin gửi tới các bạn hình ảnh mới nhất của cô.

Cô với 12A1

 Cô cùng các học sinh (từ phải qua trái Anh Thắng , Anh Hậu , Anh Tuấn và anh Cường đều là dân chuyên tóan học trên mình)


 Anh áo sọc trắng đứng cạnh cô mình không biết. Bạn Hồng Vân chụp ảnh chú thích đi chứ

Chúng mời cô uống cà phê, cô đi rồi tụi chúng nhậu nhẹt có sự tham gia của cả Anh Hải-chồng Hương và con gái

Sài gòn, 12/7/2011

VƯỢT VŨ MÔN (tiếp theo...)



Vào nghề…

 Mấy ngày qua, cả nước hướng về kỳ thì đại học niên khóa 2011, cuộc vượt vũ môn quan trọng nhất. Cả Blog 12A1 của chúng ta cũng vậy. Những bài viết, hình ảnh, nhận xét trên blog đã thể hiện một tinh thần sẻ chia và động viên các sỹ tử, đặc biệt là các sỹ tử hậu duệ 12A1…Biết bao công sức và trí tuệ của chúng ta đặt vào thời điểm rất quan trọng này, và tin tưởng rằng các sỹ tử đã làm hết sức mình. Chúng ta hãy chờ đợi thêm chút nữa để chính thức ghi nhận sự cố gắng ấy của con cháu chúng ta.
Có lẽ đâu đó, là những nỗi niềm hoan hỷ được dấu kín trong lòng để hy vọng bùng nổ lúc nhận được kết quả chính thức. Song có lẽ cũng tồn tại sự nuối tiếc nho nhỏ ở một vài sỹ tử và gia đình khi dự kiến kết quả không được cao như  kỳ vọng. Nhưng không sao cả, chúng ta đã làm hết sức mình.
Từ sâu trong tâm khảm người viết, mong tất cả được như ý !
Hãy tiếp tục chia sẻ và góp cho Blog những cảm xúc tuyệt vời của các bạn trong những ngày qua. Nó như một kinh nghiệm thật quí của bản thân và các sỹ tử tryền lại cho những người bạn mà không lâu nữa họ sẽ tiếp bước trên con đường đầy cảm xúc và nhiều mồ hôi ấy.
Một kỳ thi căng thẳng nhất đời học sinh đã kết thúc. Trước mắt các sỹ tử là một giảng đường  mà ở đó các hậu duệ của chúng ta tiếp tục phải nắm bắt các tri thức mới cho một cuộc sống và định hướng nghề nghiệp trong tương lai. Ở đây, bằng kinh nghiệm tập thể  thông qua kết nối, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra một đều tưởng như không hợp lý nhưng cũng rất logic: Không phải bất cứ ai sau này chọn nghề cũng đúng theo nghành học của mình (!?)
Lại một đề tài “xưa như trái đất” nhưng cũng rất hiện thực và mang tính thời đại… Một câu hỏi hay được thế hệ “quá độ” từ bao cấp sang cơ chế thị trường chúng ta đặt ra: mình chọn nghề hay nghề chọn mình? Người viết cố gắng tự trả lời… Nhưng hình như chưa thể có một lời giải cho dù chỉ cần đáp ứng phần nhỏ sự hiếu kỳ của bản thân.
Học gì, học như thế nào trên giảng đường đại học. Cách tiếp cận cuộc sống mới và nghề nghiệp phía trước có lẽ là những kiến thức quan trọng nhưng rộng lớn mà với người viết cảm nhận nó vượt quá khả năng của mình. Thiết nghĩ, với những kinh nghiệm cuộc sống của nhiều người trong chúng ta, sẽ phần nào tiếp cận với một vấn để xã hội rất rộng lớn khi nói về nghề nghiệp ấy.
Hãy tiếp tục nâng bước các hậu duệ 12A1 của chúng ta bằng những kinh nghiệm bản thân trên giảng đường, về những ngày chập chững nghề nghiệp. Chắc trong ký ức của mình, những ngày đi xin việc và lập nghiệp vẫn còn nguyên vẹn những câu chuyện có vui, có buồn. Chắc không thiếu sự cố gắng, nhạy bén của bản thân cũng như nhiều sự may mắn và hỗ trợ của bè bạn, người quen, có khi chỉ là một thông tin hay một suy nghĩ chẳng hạn…
Nào, hãy cùng nhau  lật lại ký ức và quay về những giây phút thú vị và đầy cảm xúc ngày đầu lập nghiệp nhé …!

HCMC- 11/7/2011- Nguyễn Văn Hà

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

THƯ CHI CỐI


Chi cối có lời chào thân ái tới tất cả các bạn !
Một phần do bận công việc , một phần trình độ IT thấp bởi vậy đã du ngọan rất lâu trên blog của lớp mà chưa có hồi âm.
Mặc dù có về Việt Nam đã 3 lần kể từ ngày xa Tổ quốc , nhưng thời gian eo hẹp nên cũng không gặp được các bạn trừ Bằng, Thắng, Phong, Hải chéc, Hà, Lộc, Thu Hương. Hy vọng lần tới về sẽ có cuộc gặp gỡ vói các bạn. 
Được biết hầu hết các thành viên của lớp đều thành đạt mình rất vui. Về phần mình thì trình độ văn hóa lùn, bởi vậy đi cầy thuê nơi xứ người kiếm kế sinh nhai , nói chung cũng ổn định. Hồng Vân nói với Chi là qua thông tấn xã Hà ten đưa tin thì ông xã của Chi cối là 1 gã da đen , súng dài 2m . Chính vì vậy Chi có câu đố sau :
Đố các bạn tìm thấy cô con gái của Chi trong tấm ảnh kèm theo này . Đây là tấm ảnh chụp kỷ niệm lễ tốt nghiệp lớp cao đẳng kinh tế vừa qua của cô con gái mình . Nếu các bạn tìm đúng thì những bức ảnh tiếp theo sẽ không khoe lưng nữa mà khoe bụng nhé !
Chúc các bạn luôn mạnh khỏe - Hạnh phúc !

Thân ái !

Chi Cối


Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

BỐN CON NGAN GIỐNG CỦA CẬU

(Hưởng ứng viết ủng hộ các sĩ tử 12A1 vượt vũ môn)

Dòng Đò Lèn uốn khúc, như cánh tay nối dài của con sông Mã luôn cuộn sóng. Con sông biểu trưng cho con người sứ Thanh chân quê, kiên cường. Ôm lấy dòng sông, một bên là những dãy núi lom khom dựa vào nhau. Còn bên kia, con đê cao rộng uốn quanh, minh chứng cho một dòng chảy quanh năm nước siết , đặc trưng của các con sông Trung-Bắc Trung Bộ.
Hai bóng người, một già một trẻ thả bước trên con đường đê uốn lượn. Ánh nắng sáng giữa hè cắt bóng bước chân của hai cậu cháu.
“Cháu về cho cậu hỏi thăm sức khỏe Ba mẹ. Ra nhập trường và cố gắng học tốt nghe cháu!” – Người cậu dặn dò.
“Vâng ạ!” – Thằng cháu vui vẻ trả lời.
Họ cứ chậm rãi trên 4 cây số đường đê nắng sáng hè chiếu gắt ấy. Phía trước là cả một quãng đường dài mà thằng cháu phải bước tiếp… Ông cậu đẩy ánh mắt xa xăm, lòng vui vui pha chút lo lắng chờ mong cho con đường phía trước của cháu. Thằng cháu, tay cầm lồng bốn con ngan giống lớn ông cậu cho, bước chân mừng vui tíu tít trên dọc sườn đê… Nó mới về quê ngoại mấy hôm thì đã được gia đình mừng rỡ báo tin trúng tuyển. Hôm nay dòng sông Lèn êm ả níu chân nó…
Đã đến nơi… Chân cầu Đò Lèn là nơi họ đến. Ở đây , trên con đường Quốc lộ 1A dọc theo chiều dài đất nước, họ có thể đón xe đi khắp nơi, Hải Phòng là bến đích mà thằng cháu cần đến. Xe cộ ra vào tấp nập. Nhưng dường như cái mùa nhập trường ngày ấy, đã làm cho dự định một chuyến đi dễ dàng của hai cậu cháu bị phá sản. Các xe khách thì đầy nhóc người là người. Mỗi lần có xe đến, những người đón xe lại lao bổ ra giữa đường vẫy vậy, níu kéo. Nhiều xe bấm còi inh ỏi, các bác phụ xe được dịp kênh kiệu, miệng quát mắng đuổi khách như đuổi gà. Mỗi lần như vậy, may mắn lắm thì có một hoặc hai người liều mình bám cửa xe lao vào bên trong. Cảnh tượng chen lấn, tranh giành ở cái bến xe ước định trên quốc lộ 1A lúc đấy nhìn mà thấy ghê. Nhất là dưới con mắt của một thằng con trai mới lớn và ít va chạm xã hội như đứa cháu lúc ấy.
Trời gần trưa, càng thêm oi bức… Một cơn mưa dài ập xuống. Miếng bánh mì trên tay hai cậu cháu ướt nhèm. Nhệu nhạo từng miếng bánh trong sự chờ đợi ngày càng khó khăn và đầy lo lắng… Khoảng 2 giờ chiều gì đó, một chiếc xe du lịch biền số 16 đến gần. Ánh mắt hy vọng của hai cậu cháu sáng lên. Xe đến, biển xe của sở giáo dục Hải Phòng…
“Cháu về quê thăm bà, hôm nay nhận được tin báo của gia đình ra để nhập học ở trường ĐHHH Hải Phòng, các bác cho cháu đi nhờ với!” – Thằng cháu thiểu não năn nỉ đoàn khách trên xe.
“Ừ.., cho cháu nó đi cùng” – Có tiếng ai đó thông cảm.
Thằng cháu vui mừng vẫy vẫy ông cậu đang trú mưa phía xa. Nó chạy lại như muốn nhanh hơn để tránh sự chờ đợi của các ân nhân. Ông cậu lật đật tay cầm lồng ngan chạy lại phía nó. Trời mưa to, những con ngan giống xơ xác, run rẩy. Miếng bao tải nhỏ che mưa cho chúng thì ướt sũng, đen ngòm….Giật vội chiếc lồng ngan bẩn thỉu, thằng cháu quay lại… Bốn con mắt của hai cậu cháu ngơ ngác, miệng há hốc..! Chiếc xe mang biển số 16 của sở giáo dục thành phố Hải Phòng tử từ chuyển bánh. Bốn con ngan xơ xác bẩn thỉu kêu ngao ngán trước những giọt mưa ngày càng nặng hạt…
Thằng cháu mất niềm tin và giận giữ: “ Nếu không có mấy con ngan này của cậu thì cháu đã được lên xe rồi..!”
Ông cậu tóp má, rít nốt hơi thuốc rê cuối cùng, lấy tay vuốt những giọp mưa trên đầu thằng cháu, khẽ an ủi:  “Cháu cứ an tâm, không có xe này, ta vẫy xe khác. Nếu không, ta vẫy xe đi Hà Nội cũng được. Tới bến, cháu cứ theo những người Hải Phòng bắt xe là về được nhà thôi mà”
Thằng cháu chẳng nói gì, có lẽ những giọt nước mưa lạnh cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng, buồn buồn của cậu nó đã làm bớt cơn giận dỗi của nó.“ Cậu để chiếc lồng xuống đất cho đỡ mỏi tay” – Thằng cháu nhắc cậu.
“ Ừ, không sao đâu, ngan giống này gặp ướt nó dễ chết lắm. Cháu nhớ, đi đường, cố che cho chúng nó, kẻo mang ra mà chúng chết thì mất công!”
Và rồi, hai cậu cháu cũng chia tay nhau gần cuối buổi chiều mưa hôm ấy. Thằng cháu vội vàng leo lên thùng xe tải chở muối đi Hà Nội. Lom khom tìm chỗ . Nó cúi xuống đỡ cái lồng ngan ướt nhẹp, bẩn thỉu mà ông cậu ngại ngùng chuyển cho nó. Nước mưa vẫn rơi trên mặt, mắt nó chớp chớp, giọng nó nghèn nghẹn tạm biệt ông cậu: “ Cậu về nhé, cháu đi đây. Cháu sẽ mang ngan của cậu về đến nhà…”
Một chuyến đi bão táp! Sau này có dịp, nó hay kể và nói về chuyến đi ấy như thế. Đó là lần đầu tiên nó đi một mình mà. Với nó , lúc ấy quả thật khó khăn. Xe đi được khoảng hai ba chục cây số, cũng chỉ đủ thời gian để thằng cháu làm quen và phát hiện một người quen của gia đình nó đi buôn chuyến ra Hà nội. Xe bị nổ lốp loạng choạng lao vào lề đường. Mọi người phải xuống xe , nghỉ ngơi và bắt một xe khác về Hà nội. Với sự giúp sức của bác gái quen , thằng cháu ghé Hà nội, rồi về Hải Phòng lúc nửa đêm…
Gần nửa đêm, nhưng cả gia đình vẫn thức đợi nó vể. Cả nhà mừng lắm. Mửng vì nó về nhà an toàn sau chuyến đi một mình, lần đầu của nó. Mừng còn vì nó đã nhận được phiếu nhập trường. Mọi người tranh nhau kể lại cái cảm giác khi anh trai nó mang thông báo ấy về cho gia đình. Nó vui mừng và hãnh diện lắm. Nó say xưa, hãnh diện kể về chuyến đi bão táp của nó, về sự thất vọng, và mất niềm tin khi ở chân cầu Đò Lèn, kể về sự tình cờ gặp người quen, kể về sự hoảng loạn khi xe nổ lốp, kể về sự an tâm trên xe về Hải Phòng….Nó nói nhiều, và không quên nói về bốn con ngan giống của cậu. Nhìn mẹ nó vui mừng , luấn quấn tháo lồng và thả mấy con ngan ra. Nó lại nghĩ về lúc tại chân cầu Đò Lèn, ở đó ông cậu nó tóp mà hút điếu thuốc rê, tay run rẩy che mưa cho mấy con ngan giống… Cậu nó chắc lúc này chưa ngủ, nó đoán thế!
Và ngày nhập trường cũng gần tới. Sau những lúc chúc chúc, mừng mừng là những ánh mắt lo lắng của gia đình nó. Bốn lăm ngàn đồng tiền học lúc nhập trường, con số không nhỏ đối với gia đình nó. Họ bàn bạc và thống nhất: sẽ sang trường xin khất đóng số tiền nhập học này . Một phương án “kể khổ” một chút nhưng đáp lại phù hợp với hoàn cảnh của gia đình nó lúc ấy…Cũng chẳng có cách nào khác hơn. Mặc dù, với nó lúc ấy không được thoải mái lắm. Nó tự ti mà, không bằng bạn bằng bè..!
Và rồi, cũng như “chuyến đi bão táp” của nó mới hôm nào. Trong lúc khó khăn, mất phương hướng nó lại nhận được sự giúp đỡ… Lần ấy cũng vậy, ngày nhập trường sắp tới. Cả nước bàng hòang, hỗn loạn với một thông báo “đổi tiền”. Quyết định đổi tiền ngày ấy còn gây nhiều tranh cãi và có những ý kiến tốt xấu trái chiều. Nhưng đối với nó, với gia đình nó là một sự giải thoát đầy niềm vui.
… Và bốn con ngan của ông cậu đã tiếp bước nó vào nhập học và xoa tan cảm giác tự ti của nó lúc ấy…
Đổi tiền. Hoang mang và hỗn loạn. Đúng, những ai có tiền thì không được đổi. Những ai được đổi thi không có tiền. Nhà nó rơi vào trường hợp thứ hai. Cũng chẳng có gì đáng giá để bán giá cao lấy tiền đi đổi cả. Và như thường lệ, mẹ nó vẫn là người có quyết định nhanh và đúng đắn cho những việc cơm áo gạo tiền bấy giờ: “Chia tay bốn con ngan của cậu”…
Ngày nhập trường, nó hân hoan trên tay với bốn lăm ngàn đồng tiền học. Một con đường học hành phía trước của nó được vững tin hơn từ những đồng tiền ấy. Từ bốn con ngan giống mà cậu nó run rẩy cầm suốt trong cơn mưa và ngại ngùng đưa cho nó trên thùng xe tải chở muối hôm nào. Nó cười một mình và hòa vào dòng người hớn hở hân hoan. Rất nhiều người từ khắp nơi đổ về cái hội trường khu B trường ĐHHH lúc ấy. Nhiều giọng nói từ các vùng miền khác nhau ríu rít chào chảo, hỏi hỏi.  Một không gian vỡ òa niềm vui của một giảng đường đại học trước mắt nó…

HCMC – 04/7/2011 CHUTI

CHI CỐI Ở PHƯƠNG XA


Các bạn thân mến!
Hôm nay quả là ngày đặc biệt với tôi. Buổi sáng được gặp cô giáo và các bạn 12a1 phía Nam. Vui vẻ và thân mật! Ảnh chụp chắc Hồng Vân sẽ post để các bạn cùng xem sau. Bên cạnh đó, lúc này là 22:30 tối, sau khi có việc, về nhà, cảm giác như có người đợi. Tôi mở máy thì thật bất ngờ và vui khi nhận được email của Chi cối tận bên Áo. Vui hơn nữa khi kèm theo thư là ảnh thằng con trai thứ hai của Chi cối. Nhóc này tôi đã gặp nó ở nhà Chi cối năm 2007ở Hải Phòng. Lúc đó nó còn nhỏ xíu, thế mà bây giờ đã ra dáng một chàng “Áo con” rồi đó. 

Còn một bức ảnh thứ hai là do con gái Chi chụp bố mẹ và em trai đi bộ gần chỗ làm việc của Chi cối. Chắc mọi người cũng thắc mắc giống tôi, tại sao bức ảnh ấy chụp ra đình phía sau, toàn thấy lưng!? Tự tôi phán đoán, bức ảnh chụp gia đình này là:
-         Style ảnh gia đình Áo . Hay
-         Chi cối cố tình giữ bí mật và gây tò mò cho 12A1 chúng ta.

Nhân đây, thay mặt 12A1 và cá nhân, tôi xin cám ơn Chi cối, nhất là cháu gái đã cho chúng ta một khái quát nhỏ về cuộc sống và phong cảnh nơi sinh sống của gia đình Chi bên đó. Chúc cho cô bạn gái phương xa và gia đình luôn bình an và phát đạt.
Nhớ giữ liên lạc và ghé Blog nhé Chi !

HCMC, 03/7/2011 – Nguyễn Văn Hà