Trang

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

BỐN CON NGAN GIỐNG CỦA CẬU

(Hưởng ứng viết ủng hộ các sĩ tử 12A1 vượt vũ môn)

Dòng Đò Lèn uốn khúc, như cánh tay nối dài của con sông Mã luôn cuộn sóng. Con sông biểu trưng cho con người sứ Thanh chân quê, kiên cường. Ôm lấy dòng sông, một bên là những dãy núi lom khom dựa vào nhau. Còn bên kia, con đê cao rộng uốn quanh, minh chứng cho một dòng chảy quanh năm nước siết , đặc trưng của các con sông Trung-Bắc Trung Bộ.
Hai bóng người, một già một trẻ thả bước trên con đường đê uốn lượn. Ánh nắng sáng giữa hè cắt bóng bước chân của hai cậu cháu.
“Cháu về cho cậu hỏi thăm sức khỏe Ba mẹ. Ra nhập trường và cố gắng học tốt nghe cháu!” – Người cậu dặn dò.
“Vâng ạ!” – Thằng cháu vui vẻ trả lời.
Họ cứ chậm rãi trên 4 cây số đường đê nắng sáng hè chiếu gắt ấy. Phía trước là cả một quãng đường dài mà thằng cháu phải bước tiếp… Ông cậu đẩy ánh mắt xa xăm, lòng vui vui pha chút lo lắng chờ mong cho con đường phía trước của cháu. Thằng cháu, tay cầm lồng bốn con ngan giống lớn ông cậu cho, bước chân mừng vui tíu tít trên dọc sườn đê… Nó mới về quê ngoại mấy hôm thì đã được gia đình mừng rỡ báo tin trúng tuyển. Hôm nay dòng sông Lèn êm ả níu chân nó…
Đã đến nơi… Chân cầu Đò Lèn là nơi họ đến. Ở đây , trên con đường Quốc lộ 1A dọc theo chiều dài đất nước, họ có thể đón xe đi khắp nơi, Hải Phòng là bến đích mà thằng cháu cần đến. Xe cộ ra vào tấp nập. Nhưng dường như cái mùa nhập trường ngày ấy, đã làm cho dự định một chuyến đi dễ dàng của hai cậu cháu bị phá sản. Các xe khách thì đầy nhóc người là người. Mỗi lần có xe đến, những người đón xe lại lao bổ ra giữa đường vẫy vậy, níu kéo. Nhiều xe bấm còi inh ỏi, các bác phụ xe được dịp kênh kiệu, miệng quát mắng đuổi khách như đuổi gà. Mỗi lần như vậy, may mắn lắm thì có một hoặc hai người liều mình bám cửa xe lao vào bên trong. Cảnh tượng chen lấn, tranh giành ở cái bến xe ước định trên quốc lộ 1A lúc đấy nhìn mà thấy ghê. Nhất là dưới con mắt của một thằng con trai mới lớn và ít va chạm xã hội như đứa cháu lúc ấy.
Trời gần trưa, càng thêm oi bức… Một cơn mưa dài ập xuống. Miếng bánh mì trên tay hai cậu cháu ướt nhèm. Nhệu nhạo từng miếng bánh trong sự chờ đợi ngày càng khó khăn và đầy lo lắng… Khoảng 2 giờ chiều gì đó, một chiếc xe du lịch biền số 16 đến gần. Ánh mắt hy vọng của hai cậu cháu sáng lên. Xe đến, biển xe của sở giáo dục Hải Phòng…
“Cháu về quê thăm bà, hôm nay nhận được tin báo của gia đình ra để nhập học ở trường ĐHHH Hải Phòng, các bác cho cháu đi nhờ với!” – Thằng cháu thiểu não năn nỉ đoàn khách trên xe.
“Ừ.., cho cháu nó đi cùng” – Có tiếng ai đó thông cảm.
Thằng cháu vui mừng vẫy vẫy ông cậu đang trú mưa phía xa. Nó chạy lại như muốn nhanh hơn để tránh sự chờ đợi của các ân nhân. Ông cậu lật đật tay cầm lồng ngan chạy lại phía nó. Trời mưa to, những con ngan giống xơ xác, run rẩy. Miếng bao tải nhỏ che mưa cho chúng thì ướt sũng, đen ngòm….Giật vội chiếc lồng ngan bẩn thỉu, thằng cháu quay lại… Bốn con mắt của hai cậu cháu ngơ ngác, miệng há hốc..! Chiếc xe mang biển số 16 của sở giáo dục thành phố Hải Phòng tử từ chuyển bánh. Bốn con ngan xơ xác bẩn thỉu kêu ngao ngán trước những giọt mưa ngày càng nặng hạt…
Thằng cháu mất niềm tin và giận giữ: “ Nếu không có mấy con ngan này của cậu thì cháu đã được lên xe rồi..!”
Ông cậu tóp má, rít nốt hơi thuốc rê cuối cùng, lấy tay vuốt những giọp mưa trên đầu thằng cháu, khẽ an ủi:  “Cháu cứ an tâm, không có xe này, ta vẫy xe khác. Nếu không, ta vẫy xe đi Hà Nội cũng được. Tới bến, cháu cứ theo những người Hải Phòng bắt xe là về được nhà thôi mà”
Thằng cháu chẳng nói gì, có lẽ những giọt nước mưa lạnh cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng, buồn buồn của cậu nó đã làm bớt cơn giận dỗi của nó.“ Cậu để chiếc lồng xuống đất cho đỡ mỏi tay” – Thằng cháu nhắc cậu.
“ Ừ, không sao đâu, ngan giống này gặp ướt nó dễ chết lắm. Cháu nhớ, đi đường, cố che cho chúng nó, kẻo mang ra mà chúng chết thì mất công!”
Và rồi, hai cậu cháu cũng chia tay nhau gần cuối buổi chiều mưa hôm ấy. Thằng cháu vội vàng leo lên thùng xe tải chở muối đi Hà Nội. Lom khom tìm chỗ . Nó cúi xuống đỡ cái lồng ngan ướt nhẹp, bẩn thỉu mà ông cậu ngại ngùng chuyển cho nó. Nước mưa vẫn rơi trên mặt, mắt nó chớp chớp, giọng nó nghèn nghẹn tạm biệt ông cậu: “ Cậu về nhé, cháu đi đây. Cháu sẽ mang ngan của cậu về đến nhà…”
Một chuyến đi bão táp! Sau này có dịp, nó hay kể và nói về chuyến đi ấy như thế. Đó là lần đầu tiên nó đi một mình mà. Với nó , lúc ấy quả thật khó khăn. Xe đi được khoảng hai ba chục cây số, cũng chỉ đủ thời gian để thằng cháu làm quen và phát hiện một người quen của gia đình nó đi buôn chuyến ra Hà nội. Xe bị nổ lốp loạng choạng lao vào lề đường. Mọi người phải xuống xe , nghỉ ngơi và bắt một xe khác về Hà nội. Với sự giúp sức của bác gái quen , thằng cháu ghé Hà nội, rồi về Hải Phòng lúc nửa đêm…
Gần nửa đêm, nhưng cả gia đình vẫn thức đợi nó vể. Cả nhà mừng lắm. Mửng vì nó về nhà an toàn sau chuyến đi một mình, lần đầu của nó. Mừng còn vì nó đã nhận được phiếu nhập trường. Mọi người tranh nhau kể lại cái cảm giác khi anh trai nó mang thông báo ấy về cho gia đình. Nó vui mừng và hãnh diện lắm. Nó say xưa, hãnh diện kể về chuyến đi bão táp của nó, về sự thất vọng, và mất niềm tin khi ở chân cầu Đò Lèn, kể về sự tình cờ gặp người quen, kể về sự hoảng loạn khi xe nổ lốp, kể về sự an tâm trên xe về Hải Phòng….Nó nói nhiều, và không quên nói về bốn con ngan giống của cậu. Nhìn mẹ nó vui mừng , luấn quấn tháo lồng và thả mấy con ngan ra. Nó lại nghĩ về lúc tại chân cầu Đò Lèn, ở đó ông cậu nó tóp mà hút điếu thuốc rê, tay run rẩy che mưa cho mấy con ngan giống… Cậu nó chắc lúc này chưa ngủ, nó đoán thế!
Và ngày nhập trường cũng gần tới. Sau những lúc chúc chúc, mừng mừng là những ánh mắt lo lắng của gia đình nó. Bốn lăm ngàn đồng tiền học lúc nhập trường, con số không nhỏ đối với gia đình nó. Họ bàn bạc và thống nhất: sẽ sang trường xin khất đóng số tiền nhập học này . Một phương án “kể khổ” một chút nhưng đáp lại phù hợp với hoàn cảnh của gia đình nó lúc ấy…Cũng chẳng có cách nào khác hơn. Mặc dù, với nó lúc ấy không được thoải mái lắm. Nó tự ti mà, không bằng bạn bằng bè..!
Và rồi, cũng như “chuyến đi bão táp” của nó mới hôm nào. Trong lúc khó khăn, mất phương hướng nó lại nhận được sự giúp đỡ… Lần ấy cũng vậy, ngày nhập trường sắp tới. Cả nước bàng hòang, hỗn loạn với một thông báo “đổi tiền”. Quyết định đổi tiền ngày ấy còn gây nhiều tranh cãi và có những ý kiến tốt xấu trái chiều. Nhưng đối với nó, với gia đình nó là một sự giải thoát đầy niềm vui.
… Và bốn con ngan của ông cậu đã tiếp bước nó vào nhập học và xoa tan cảm giác tự ti của nó lúc ấy…
Đổi tiền. Hoang mang và hỗn loạn. Đúng, những ai có tiền thì không được đổi. Những ai được đổi thi không có tiền. Nhà nó rơi vào trường hợp thứ hai. Cũng chẳng có gì đáng giá để bán giá cao lấy tiền đi đổi cả. Và như thường lệ, mẹ nó vẫn là người có quyết định nhanh và đúng đắn cho những việc cơm áo gạo tiền bấy giờ: “Chia tay bốn con ngan của cậu”…
Ngày nhập trường, nó hân hoan trên tay với bốn lăm ngàn đồng tiền học. Một con đường học hành phía trước của nó được vững tin hơn từ những đồng tiền ấy. Từ bốn con ngan giống mà cậu nó run rẩy cầm suốt trong cơn mưa và ngại ngùng đưa cho nó trên thùng xe tải chở muối hôm nào. Nó cười một mình và hòa vào dòng người hớn hở hân hoan. Rất nhiều người từ khắp nơi đổ về cái hội trường khu B trường ĐHHH lúc ấy. Nhiều giọng nói từ các vùng miền khác nhau ríu rít chào chảo, hỏi hỏi.  Một không gian vỡ òa niềm vui của một giảng đường đại học trước mắt nó…

HCMC – 04/7/2011 CHUTI

3 nhận xét:

  1. Được biết con Minh Huyền, Phong Chửng/ Chinh / Thanh Hương .... và có thể còn nữa mà tôi không biết là những hậu duệ 12A1 tham gia vượt vũ môn đợt này. Cho tôi gửi một niềm tin vào các cha mẹ rằng: hậu duệ 12A1 sáng láng, tài giỏi hơn cha mẹ chúng, nên chắc chắn sẽ vượt vũ môn thành công.
    Chúc các cháu sức khỏe và luôn tỉnh táo, hết mình !

    Trả lờiXóa
  2. Một kỷ niệm của một thời trai trẻ đã qua. Niềm vui khi nhận được giấy báo thi đỗ đại học và nỗi lo số tiền đóng học phí đầu tiên đã được Hà Ten kể lại rất sinh động. Đây cũng là hoàn cảnh của nhiều thành viên 12a1 ngày nào. Vào ĐH để mong sau này thoát nghèo, nhưng làm sao để có tiền học, sinh tồn trong 5 năm học lại là mối lo lớn hơn. May mắn thay, các con chúng ta không còn bị áp lực này.
    Chúc các bạn có con đi thi kỳ này mạnh khoẻ, bình tĩnh, tự tin.
    Các sĩ tử hậu duệ của 12a1 thân mến!
    Cô chúc các con đạt được mong ước của mình, khẳng định mình. Rất có nhiều cánh cửa mở rộng chào đón các con thực hiện ước mơ, tương lai của mình.

    Trả lờiXóa
  3. 12A1 thân mến ! Sao chúng ta không chuẩn bị món quà nhỏ làm kỷ niệm tặng các cháu vượt Vũ Môn lần này nhỉ ?
    Các bạn nghĩ sao - Ban liên lạc đâu rồi ?

    Thân

    Trả lờiXóa