(Mùa cô hồn – Kể chuyện ma – Bài viết này đăng trên Blog đại học của Chuti)
==============================================
Bíp… bíp… bíp …
Nó giật mình. Mặt còn ngơ ngác trong bóng đêm lạ. Ánh sáng nhờn nhợt phản chiếu từ màn hình chiếc máy tính sách tay đặt ở góc phòng làm Nó hiểu ra. Nó lấp sấp ra phía cái màn hình phát sáng duy nhất trong phòng.
“Chào bạn, tôi đang dõi theo bước đi của các bạn!” – Màn hình xuất hiện dòng thoại của Hoang… một cái nick lạ hay xuất hiện rất nhanh lúc nửa đêm. Ngắn gọn, lạnh lùng và bí hiểm. Thằng bạn Nó đùa: đó là nick của đứa bạn học với chúng, cô ấy mất lâu rồi, cái chết trẻ nghe nói cũng thương tâm, nay thi thoảng hiện về chuyên trò trong đêm với lớp.
… “Tôi đang dõi theo bước đi của các bạn”. Nó lẩm nhẩm đọc lại trong lúc hai bàn tay vẫn nhẹ lướt bàn phím tìm câu trả lời… Chợt có tiếng kẽo kẹt rờn rợn sau lưng. Nó dừng tìm kiếm, chân tay lạnh toát. Gai ốc lần sần gợn trên da Nó. Tóc gáy từ từ dựng lên cảm nhận có ánh mắt đêm đang lén nhìn Nó. “ Kẹt.ẹt.ẹt..”, cánh cửa gỗ miết tiếng dài hơn và từ từ mở ra… Nó nhắm mắt lại, cảm nhận rõ hơi khí lạnh tràn vào phòng, luồng ánh sáng nhờn nhợt lẻn qua khe cửa vội bám theo. “Ngoao..!!!”, tiếng kêu hoảng hốt của con mèo đen vút qua chân nó và mất hút trong đêm. Nó giật mình quay lưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng qua khe cửa gỗ vội vàng lẩn chốn. “Ai?” Nó hét lên và bước nhanh ra cửa. Bóng người phụ nữ tóc xõa gió đồi trung du cắt vội mảnh vườn và tan nhanh vào bóng tối….
Chân Nó ríu lại, gắng gượng… Nó lắc lắc cái đầu tự trấn an. Hít sâu chút khí se lạnh hương rừng khuya. Mặt ngước lên từ từ cảm nhận một thứ ánh sáng vàng nhợt trăng thu đêm. Nó giật mình lảo đảo lùi về phía sau. Trước mặt, hàng chục con người thẳng đứng lặng im, đầu thắt khăn tang trắng chằm chằm nhìn Nó…. Nó đứng chôn chân, mặt thất thần… Lại có tiếng động nhẹ đằng sau. Nó nín thở... Một bàn tay nhẹ nhàng lạnh toát đặt lên vai Nó. Giọng phụ nữ lạnh tanh: “Khi nhà có tang, các cây lâu niên trong vườn đều phải chít khăn trắng, kẻo sau này chúng sẽ chết…”. Nó từ từ quay đầu lại đón nhận...”Ối!” một lần nữa nỗi sợ hãi làm nó kêu lên... khuôn mặt người đàn bà rũ rượi trong bộ đồ vải sô trắng, tóc lòa xòa rối bù trong gió rừng đêm. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn nhỏ trên tay người đàn bà hắt lên, một gương mặt hốc hác, mắt trũng sâu thâm quầng, nước da trắng xanh, cái miệng đỏ lòm lạnh lùng mấp máy...
“ Diễn hả ! Nghe nói em ra viếng bác từ chiều. Chị mới xuống, sắp đến giờ động quan rồi, ta ra cho kịp” – Bà chị con dâu cả của ông bác miệng vẫn nhai trầu ngắn gọn thông báo… Nó lập cập, ngoan ngoãn bước theo…
Cũng chỉ vì cái gọi là chọn giờ, xem thầy gì đó mà giữa đêm khuya, cả cái làng vùng đồi trung du này phải thức giấc để đưa tiễn một người xấu số vừa rời xa cõi trần…Mọi người đến khá đông. Bóng đèn điện ắc qui le lói chẳng giúp Nó thấy rõ mặt người đi đám đêm khuya. Toàn người lạ với Nó. Các Bà trong hội người già đang múa gậy điệu chèo thuyền tiễn đưa tung hứng tiếng kèn đám ỉ eo. Nhiều cô gái bắt trước các bà, miệng đỏ lòm lóp chóp nhai trầu làm biến ảo khuôn mặt trắng bệch nước da con gái vùng trung du trong đêm tang tóc, lạnh lùng và rờn rợn… Thi thoảng ma quoái, tò mò ánh mắt sắc lẹm làm Nó liên tưởng tới cái nhìn sâu hút trong đêm rình mò phía sau cánh cửa gỗ lúc rồi. Hoang mang, Nó lùi lại phía sau…
Đoàn người bắt đầu lầm lũi chậm chạp, ủ rũ bám chiếc quan tài đỏ. Các bà trong hội người già ê a điệu tiễn đưa, mình mẩy uốn éo nhìn chẳng hợp với tuổi tác và khung cảnh nghi ngút khói hương ảm đạm dọc con đường ngoằn ngoèo vắt đồi heo hút.
Đi được nửa đường, chiếc quan tài đỏ bất thình lình dừng lại. Nó ngẩng mặt lên, thấy đoàn người tản ra từng nhóm nhỏ quanh quẩn hai bên đường. Cũng chẳng biết có phải do đường dài hay phọng tục mà nghe nói cả đoàn sẽ nghỉ chặng ở đây. Nó đi dọc lên phía trước, lướt qua từng nhóm, từng nhóm... Có tiếng thì thầm to nhỏ , những ánh mắt u buồn sắc lẹm ném theo, Nó thấy lành lạnh…
…Ngoao…. Ngoao… Meoo… Đoàn người giật bắn ! Tim Nó đập rộn, ánh mắt ngơ ngác sợ hãi. Mấy cậu thanh niên nhanh như cắt lao về phía chiếc quan tài đỏ. Các cụ ông khăn đóng áo dài ú ớ không ra hơi chỉ đạo cả đám đông. Các bà vung tay múa gậy loạn xạ xung quanh chiếc quan tài, miệng thiểu não đọc bùa chú… Một không khí hỗn độn lạ lùng và khó đoán…Sau liên hoàn các thao tác tâm linh ấy. Nó thấp thỏm nghe một số tiếng thở phào bên cạnh vài tiếng kêu ủng ẳng, gừ gừ của mấy con mèo ăn đêm xa dần…
Chiếc quan tài đỏ tiếp tục dẫn đoàn người tới một nghĩa trang qui hoạch lởm chởm mộ to, mộ nhỏ lẫn lộn. Cái nhìn Tây, cái ngước Đông tạo cho Nó cảm giác ghê ghê bởi những hương hồn thiếu tổ chức nơi đây. Nhiều bóng người nhanh nhảu lẩn quất vào đêm, len lỏi qua những nấm mộ lộn xộn… Chẳng mấy chốc, cả cái nghĩa trang rộng lớn, một bên dựa vào lưng đồi, phía kia trống vắng hun hút nhìn xuống một thung lũng sâu, đã lấp ló đầy những que hương cháy đỏ. Gió thu đêm miền trung du thổi nhẹ, hiu hiu lạnh. Nó rùng mình né tránh hàng trăm ánh mắt đỏ hoe mấp máy từ các ngôi mộ lúp xúp trong đêm.
Nó cô độc giữa không gian rờn rợn ấy. Đang miên man nghĩ về những âm hồn lạnh lẽo dưới kia, một luồng khí nóng bỗng cay xè phả vào người Nó. Mắt Nó nhanh nhắm ngiền lại, nhịp thở thấp thỏm trong tiếng hổn hển nức nở mỗi lúc một gần. Người Nó căng ra… một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy Nó…
“Ra thắp hương cho Bác rồi về chú à!”- bà chị dâu họ nghèn nghẹn.
… Nó lại lặng lẽ theo đoàn người lầm lũi hướng về con đường cũ. Trời vẫn còn tối như muốn níu kéo lòng người trong tiếng nấc của bà chị và dáng đi lầm lũi vô hồn của ông anh họ. Nó cũng vậy, có gì đó níu chân. Nó dừng bước, quay lưng. Một rừng ánh mắt đỏ hoe, chớp chớp…Nó lướt một vòng, khắp khu nghĩa trang như lần cuối vĩnh biệt các hương hồn lạnh lẽo ấy… Nó nghẹn thở, căng mắt. Cuối nghĩa trang, khu giáp với thung lũng sâu hút, bóng một phụ nữ vẫn tha thướt, ẩn hiện trong tiết đêm về sáng. Một luồng khí lạnh khẽ khàng chạy khắp cơ thể Nó… Mùi hương âm khí cuộn tròn trong lồng ngực hút hồn. Chậm chạp, Nó vô cảm bước theo bóng người phụ nữ áo trắng xõa tóc đằng kia. Càng gần cái bóng, càng gần bờ thung lũng, Nó càng cảm nhận sự ám ảnh sắc lẹm heo hút trong tiếng rì rào từ các tán cây vờn vờn ngọn gió đêm lạnh nghe gờn gợn.
… Đến sát bờ vực, bóng áo trắng từ từ giang tay chỉ vào nấm mộ nhỏ chênh vênh trong đêm sâu hút của cái thung lũng. Qua ánh sáng mờ mờ phản chiếu từ bó hương trên tay người phụ nữ. Nó căng mắt gắng đọc hàng chữ trên tấm bia mộ lạnh lẽo ấy…
“… H..o…a…n…g…”
Một luồng gió mạnh thốc tới lạnh toát người. Nắm hương bùng cháy. Mái tóc xõa bị gió cuốn về sau. Ngước mắt nhìn lên… Nó hốt hoảng khi thấy một khuôn mặt phụ nữ mập mạp trắng ệch… Hai hố mắt đen ngòm sâu hoắm lặng im… Nó mất thăng bằng, chấp chới…Một cơn gió thung lũng khác ập tới lạnh ngắt, kéo xuống. Nó thoảng thốt kêu to cầu cứu: Ka tê hai sáu ơi !...
…Nó ngơ ngác, khắp người đầm đìa mồ hôi. Lấy tay bấm mạnh vào một bên đùi vừa bị rơi phịch khỏi giường…đau điếng. Nó bình tâm lại…
Đi về phía chiếc máy tính trên bàn, màn hình sáng còn hiển thị bài viết “Họ đã sống như thế” trên Blog. Nó mông lung nghĩ về mùa cúng cô hồn tháng 7, về người bạn xấu số của KT26. Chắc vẫn ấm áp bởi tấm lòng của gia đình, của bè bạn. Nhưng có lẽ không tránh khỏi phút chạnh lòng giữa không khí nghĩa trang mùa này cõi âm lạnh lẽo. Nó đặt bút lưu lại câu chuyện mộng mị này, như nén hương lòng cổ động bạn bè cùng sưởi ấm linh hồn người bạn đã mất.
HCMC – 08/8/2011 CHUTI
Ha ha ! Chuti khôn thế ! gặp ma nhưng mà ma bạn gái.
Trả lờiXóaMùa cô hồn nhớ đến những người bạn đã đi xa cũng buồn thật nhỉ . Thật lòng mong những người bạn đã đi xa siêu thóat nơi cực lạc.
Bạn mình đa tài ghê. Ông chuti giỏi văn miêu tả giờ lại thêm đề tài hot là truyện kinh dị. Không biết có sợ ma thật không, hay ma lại phải sợ người ấy chứ.
Trả lờiXóaThanks you for động viên.
Trả lờiXóaSợ chứ HT, mình sợ ma. Còn ma có sợ mình không thì mình hổng biết....