Trang

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

MÙNG TÁM THÁNG BA

Nhân tháng Vu lan báo hiếu , Hưởng ứng lời kêu gọi nói lời yêu thương đến các bận sinh thành . Tôi xin chia sẻ với 12A1 bài viết tôi dâng tặng mẹ tôi vào ngày 8/3/2011 .

MÙNG TÁM THÁNG BA
 

Tháng Ba !
Hoa gạo đỏ rực ngày hội chùa Hương.
Hương xoan tím rắc nhẹ lối về quê nội.
Tháng ba, những rặng tre vàng cháy ngẩn ngơ dùng dằng chưa muốn tạm biệt mùa xuân.
Tháng Ba, bên hồ Hoàn Kiếm ngắm tháp rùa trầm mặc rêu phong.
Một ngọn lộc vừng hồng tươi nõn nà long lanh trong mưa bụi sà sát mặt hồ.
Thời tiết thật đẹp, trời se lạnh. Người đi dạo ven hồ có thể mặc áo khoác nhẹ đi miên man dưới những hàng cây. Bỗng mắt bắt gặp một cậu choai mặc áo sơ mi chim cò ôm một bó hoa hồng đẹp đến mê li. Chợt giật mình : hôm nay mùng Tám tháng Ba.
Vô tình tôi ngồi ngay dưới chân Tháp Bút. Ngọn bút thẳng tắp của sỹ phu Bắc Hà viết ba chữ tả thanh thiên như lời khẳng định và ngợi ca quân tử. Bốn trăm năm trôi qua sau ngày dựng Tháp Bút và một trăm năm mươi năm thế giới đấu tranh cho nữ quyền, con cháu của Hai Bà Trưng trên mảnh đất tươi đẹp này sao vẫn chưa dựng được một ngọn tháp tôn vinh phụ nữ nhỉ?
Lúc này đây, bên hồ Hoàn Kiếm - mảnh đất hội tụ hồn thiêng sông núi, tôi thèm được vượt 1700km về Sài Gòn với mẹ thế! Tôi nghĩ về Mẹ tôi - cô giáo của thời chiến tranh chống Mỹ…
 Những ngày bố đi B , một mình mẹ nuôi hai con nhỏ dại. Lên ba tuổi tôi đã bệnh tật , hết hen suyễn rồi đến chảy máu kéo dài, toàn bệnh nan y, thập tử nhất sinh. Một năm đến sáu tháng tôi nằm bệnh viện. Phải! Chỉ mình mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha vào cái thời đói nghèo phả hơi thở thường trực vào mỗi con người. Mẹ vẫn hoàn thành công việc của một nhà giáo và vẫn lo cho chúng tôi không phải tủi hổ với các anh em họ và bạn bè cùng lứa. Tôi luôn luôn tự hỏi, sao mẹ có thể có nhiều nghị lực để làm nhiều việc đến thế mà vẫn cười vui và hy vọng, mà vẫn yêu người, yêu nghề, vẫn là cô giáo dạy Văn giỏi của Thành phố Hoa phượng.
Bao năm trời mẹ loay hoay kiếm thêm nghề phụ để thêm vào chút tiền còm mua gạo mua rau. Ngày ngăn sông cấm chợ, phòng thuế giăng khắp đường. Và bắt bớ, tịch thu, mắng mỏ. Sao cái thời đó có nhiều con người có thể tự cho mình có quyền sỉ nhục người khác đến thế! Nào cô mậu dịch viên bán rau quả thực phẩm, bán gạo, anh thuế vụ, công an… Mẹ tôi, một cô giáo đã kiếm sống bằng nghề làm bấc bếp dầu và phải đạp xe mang đến từng hiệu tạp hóa rao bán đã đi qua cơ man nào sỉ nhục như thế. Đã có những lần mẹ bị thu hết cụt cả vốn liếng, bị gọi là “con buôn”. Mẹ cắn răng chịu đựng không dám để lộ ra mình là cô giáo. Cả một thời đại, cả một cỗ máy được sản sinh ra với chỉ một mục đích ngăn cản, hạ gục ý chí, niềm vui và khát vọng sống đẹp đẽ của những con người bình dị như mẹ tôi.
Đấy là bây giờ, khi đã lớn khôn tôi mới hiểu như vậy . Ngày đó anh em tôi vẫn được mẹ cho sống với những niềm vui trong sáng của trẻ thơ mà không hề vướng bận và biết đến sự đen tối của xã hội.
Phải! Mẹ tôi đã đưa anh em tôi đi qua những năm tháng gian khó nhất của một thời đại, một đất nước để trở thành những người như bây giờ .
Mẹ đã không ngần ngại và bình thản đi qua những đói nghèo, thiếu thốn bằng lòng can đảm của mẹ .
Ôi đất nước mến thương nghìn năm văn vật! Để có những Đinh Tiên Hoàng, Lý Thái Tổ, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ… Phải có những người mẹ lặng lẽ làm những việc đòi hỏi sự dũng cảm, bao dung và tình yêu lớn như vậy.
Ngày phụ nữ này, tôi viết ít dòng để dâng tặng mẹ tôi, một trong những  người mẹ, người vợ, đã sống vượt qua những ngược ngạo, gian khó bằng lòng can đảm và nụ cười nhân hậu .
Và ngọn tháp ngợi ca lòng mẹ trong trái tim tôi, tôi sẽ để lại cho các con tôi…


                                                                 Hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội, 8/3/2011

                                                                            Hoàng Linh Sơn

1 nhận xét:

  1. Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Quả thật là từ khi có con chúng ta mới hiểu những gì bố mẹ đã làm cho mình là những gì tốt đẹp nhất(mà họ có thể làm) về vật chất và tinh thần. Bây giờ chúng ta cũng tiếp tục làm việc ấy. Thế hệ F1 của 12a1 tuyệt vời như thế là do chúng ta đã lĩnh hội được từ bố mẹ mình và phát huy hơn nữa tinh thần giúp con cái sống luôn vui vẻ, hạnh phúc.

    Trả lờiXóa